Chương 13 - Cuộc Đời Mẹ Đơn Thân
13
Anh nhìn tôi, người đang co rúm lại trên đất, run rẩy như chiếc lá sắp lìa cành.
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức không thể thở nổi.
Anh đã làm gì?
Anh rốt cuộc… đã làm gì với cô ấy?
Anh hiểu lầm cô năm năm, oán hận cô năm năm, để mặc cô đơn độc bên ngoài, nuôi lớn hai đứa trẻ.
Một trong số đó còn mắc đúng căn bệnh nguy hiểm mà em gái anh từng có, phải vật lộn sinh tồn suốt năm năm trời.
Còn anh thì sao?
Anh dùng chính số tiền lẽ ra thuộc về cô, để “chăm sóc” cho kẻ đã thực sự hủy hoại tất cả.
“Bịch!”
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Thẩm Dục Bạch – người đàn ông vốn cao ngạo như thần, người nắm giữ cả một đế chế thương nghiệp, người luôn đứng trên đỉnh cao – giờ phút này lại quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Hai đầu gối anh đập mạnh xuống nền đá lạnh cứng, phát ra âm thanh vang vọng.
Tôi sững sờ.
Anh quỳ đó, cúi đầu, bờ vai rộng run lên dữ dội.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay đang siết chặt trên đầu gối, nhanh chóng lan rộng thành vệt thẫm.
Anh đang khóc.
Không một tiếng động.
Kiềm nén và đau đớn, như một con thú sắp chết, cuối cùng cũng nhỏ xuống những giọt nước mắt hối hận đến muộn màng, chậm trễ suốt năm năm.
“Xin lỗi…”
Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào đến vỡ vụn từ sâu trong cổ họng.
“Giang Vãn… xin lỗi em…”
Ba chữ đó… quá nhẹ, nhưng cũng quá nặng.
Tôi nhìn anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng chỉ còn một khoảng trống bình lặng lạnh băng.
Xin lỗi?
Một câu xin lỗi có thể xóa đi những khổ đau mà Nhu Nhu đã phải chịu đựng suốt năm năm không?
Có thể xóa đi hàng trăm đêm tôi run rẩy trong sợ hãi, lo lắng, ôm con mà khóc ướt gối?
Có thể xóa đi cái tên anh dứt khoát ký trên tờ đơn ly hôn ngày ấy không?
Không thể.
Gương vỡ, khó lành.
Hai mươi bốn tiếng sau đó, là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời tôi.
Thẩm Dục Bạch luôn canh giữ ngoài phòng hồi sức, không rời nửa bước.
Anh ngồi trên băng ghế cách tôi không xa, không còn cố gắng đến gần tôi nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như một pho tượng mất hồn.
Anh thức trắng cả đêm, cằm mọc đầy râu xanh bộ vest cao cấp cũng trở nên nhăn nhúm, toàn thân bao phủ bởi sự sa sút u ám và chán ghét bản thân đến cực độ.
Trần Mặc đã đến vài lần, thấp giọng báo cáo với anh điều gì đó. Tôi lờ mờ nghe thấy những từ như Lâm Vi Vi”, “chứng cứ”, “đã khống chế được”, nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Thế giới của tôi lúc này, chỉ còn lại ánh đèn xanh yếu ớt trong phòng hồi sức, và đường sinh mệnh dao động trên màn hình theo dõi của Nhu Nhu.
Hai mươi tư giờ sau, bác sĩ cuối cùng cũng thông báo: tình trạng của Nhu Nhu đã ổn định, có thể chuyển vào phòng bệnh thường.
Khi y tá đẩy Nhu Nhu ra ngoài, tôi lao đến, nắm chặt tay con bé.
Khuôn mặt con vẫn tái nhợt, nhưng nhịp thở đã ổn định hơn nhiều.
“Mẹ…” Con bé yếu ớt mở mắt, nở một nụ cười nhỏ với tôi.
Nước mắt tôi vỡ òa, cúi xuống hôn lên trán con: “Bé ngoan của mẹ, con giỏi lắm. Con đã chiến thắng rồi.”
Thẩm Dục Bạch cũng bước theo sau, đứng ở phía bên kia giường bệnh, lặng lẽ nhìn Nhu Nhu.
Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương dè dặt và sự day dứt sâu không thấy đáy.
Anh định vươn tay chạm vào khuôn mặt Nhu Nhu, nhưng tay vừa đưa ra được nửa đường lại như bị điện giật mà rụt về, như sợ chính mình sẽ làm bẩn sự thuần khiết ấy.
Nhu Nhu cũng nhìn thấy anh.
Con bé tò mò nhìn người đàn ông lạ mặt với đôi mắt đỏ hoe ấy, khẽ hỏi tôi: “Mẹ ơi, chú kia là ai vậy ạ?”
Cơ thể Thẩm Dục Bạch cứng đờ, ánh mắt tràn ngập đau đớn như sắp tràn ra ngoài.
Tôi im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói với Nhu Nhu: “Chú ấy… là người đã hiến máu cho con. Là ân nhân của chúng ta.”
Tôi chỉ nói anh là ân nhân, chứ không phải cha.
Thẩm Dục Bạch hiểu rõ ẩn ý trong lời tôi, anh nhắm chặt mắt lại đầy đau khổ, cổ họng chuyển động khó khăn, giọng nói khàn khàn: “Chào con, Nhu Nhu.”
Sau khi Nhu Nhu được chuyển vào phòng bệnh VIP cao cấp, Thẩm Dục Bạch dốc toàn bộ nguồn lực để lập ra một đội ngũ y tá chăm sóc hàng đầu cho con bé.
Anh gần như sống luôn tại bệnh viện, mỗi ngày đều canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, chỉ khi y tá vào kiểm tra hoặc tôi cần tắm rửa cho Nhu Nhu, anh mới lặng lẽ rời đi.
Anh không còn đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với tôi, cũng không nhắc đến quyền nuôi Dữu Bảo nữa.
Anh chỉ dùng một tư thế gần như thấp hèn, vụng về, cố gắng bù đắp điều gì đó.
Anh tự đi mua trái cây tươi nhất, rồi để Trần Mặc vụng về ép thành nước.
Anh thuê đầu bếp nhà hàng Michelin đặc biệt chế biến những món ăn nhạt mà bổ dưỡng cho tôi.