Chương 4 - Cuộc Đời Hách Gia Và Những Bí Mật

Hách Tầm nghe xong, lập tức nhảy xuống khỏi ghế, hấp tấp chạy khỏi thư phòng, dáng vẻ đầy vội vàng.

Chẳng mấy chốc, Hách Tầm đã ôm một chiếc hộp chạy về.

Chàng đẩy hộp đến trước mặt ta:

“Ta có tiền.”

Ta không chịu nhận, chàng gấp đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng:

“Vú nuôi nói, tướng công đưa bạc cho nương tử tiêu xài là lẽ đương nhiên.”

Ta nhìn gương mặt trắng trẻo đáng yêu như ngọc của chàng, suýt chút nữa bật cười, lại sợ chàng giận nên phải cố sức nhịn xuống.

Nhờ vào khoản tài trợ hậu hĩnh của Hách Tầm, quán đồ lòng nơi bến tàu của ta chính thức khai trương.

Mở tiệm rồi, một mình ta trở nên xoay xở không xuể.

Không biết Thu Sương nghe được từ đâu, chủ động tìm đến, ngỏ ý muốn ra quán giúp đỡ.

Ta lấy làm lạ  nàng là đại nha hoàn trong viện, nói một không ai dám nói hai, sao lại chịu đi theo ta ra ngoài chịu khổ?

Nàng hỏi ta:

“Nếu ta theo ngươi ra quán, ngươi có chịu dạy ta cách nấu món đồ lòng không?”

Ta gật đầu:

“Tất nhiên là dạy.”

Thu Sương mỉm cười với ta:

“Ta định tích cóp thêm vài năm nữa, sau đó chuộc thân ra ngoài.

Đến khi ấy có một nghề trong tay, tự nuôi sống bản thân cũng không đến nỗi khổ.”

Nói rồi, nàng vội vã quay mặt đi chỗ khác, nhưng ta vẫn thấy rõ vành mắt nàng hoe đỏ.

Người trên đời này có hàng ngàn hàng vạn, ai cũng có nỗi khổ riêng.

Ta nói:

“Được thôi.”

10

Nghe nói lão gia Hách hiện đang giữ chức Thông phán ở Tuyền Châu, sắp hồi kinh trình tấu, có thể tiện đường ghé về nhà một chuyến, Hách Tầm đã vui mừng suốt mấy ngày.

Từ khi chàng còn rất nhỏ, phụ thân đã rời nhà nhậm chức, tính ra thì thời gian ta ở bên chàng còn dài hơn cả người sinh ra chàng.

Hôm ấy, chàng chạy ra đại môn không biết bao nhiêu lần, ngóng cổ trông về phía đầu ngõ, trong mắt đầy mong đợi.

Nụ cười trên gương mặt Hách Tầm chỉ đến khi thấy Tống di nương và Hách Trưng từ xe ngựa bước xuống mới bỗng dưng cứng lại.

Hách Trưng chỉ kém Hách Tầm một tuổi, khuôn mặt trời sinh mang nét tươi cười, vừa thấy ta đã ngọt ngào gọi một tiếng:

“Tỷ tỷ.”

Hách Tầm nghe thấy, liền lặng lẽ nắm chặt lấy tay áo ta, nhíu mày, khó chịu ra mặt:

“Sao tỷ lại để hắn gọi tỷ là tỷ tỷ? Không được gọi, tỷ chỉ có thể là của ta.”

Ta hơi khó xử:

“Nhà ta có hai muội muội và một đệ đệ, bọn họ cũng gọi ta là tỷ tỷ mà.”

Chàng phồng má, tức giận hơn nữa, dậm chân một cái rồi quay người chạy đi.

Trong bữa tiệc gia đình, Hách Tầm mặt nặng như chì, chẳng ăn được mấy miếng cơm.

Không còn cách nào khác, ta đành vào tiểu trù phòng nấu một bát mì.

Dưới đáy bát là hai quả trứng gà, sợi mì trắng muốt xếp đều bên trên, lại trụng thêm ba cọng rau cải sau cùng rưới vài giọt dầu mè thơm nức.

Tự tay bưng đi dỗ dành.

Đẩy cửa bước vào, Hách Tầm liếc thấy ta, liền hừ một tiếng, quay lưng về phía khác, làm bộ không thèm để ý.

Qua một lúc lâu.

Thấy ta đứng yên như khúc gỗ không nói tiếng nào, Hách Tầm rốt cuộc cũng xoay người lại, nhíu mày nói:

“Tỷ cũng không dỗ ta một câu sao?”

Ta vụng về ăn nói, đành giơ bát mì trong tay lên, ra hiệu:

“Lại đây ăn mì đi.”

Chàng cũng không làm khó ta, bước tới ngồi xuống bên bàn, tay nắm chặt, môi mím lại, vẻ mặt uất ức:

“Hắn biết ăn nói, ai cũng thích hắn, chẳng lẽ tỷ cũng thích hắn hơn?”

Trong tiệc gia đình, Hách Trưng miệng lưỡi lanh lợi, lời nói khéo léo, khiến lão thái thái cười không khép được miệng, liên tục khen Tống di nương biết cách dạy con.

Lão gia thì ngồi một bên cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn nhị thiếu gia tràn đầy trìu mến.

Cả nhà vui vẻ đầm ấm.

“Giá như mẫu thân ta còn sống… chắc cũng sẽ dạy ta rất tốt.”

Chàng cúi đầu, vừa nhét mì vào miệng vừa rơi nước mắt.

Vừa ăn, vừa lấy cánh tay nhỏ bé vụng về lau đi giọt lệ rơi không dứt.

Ta nắm lấy tay chàng, chắc nịch nói:

“Bây giờ ngươi đã rất tốt rồi.”

Chàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nhỏ như muỗi:

“Vậy tại sao phụ thân không thích ta?”

Câu hỏi ấy, ta thực chẳng biết phải đáp thế nào.

Tình cảm giữa người với người quá mức phức tạp, mà ta… chỉ là một nha đầu quê mùa, đến chữ cũng không biết bao nhiêu.

Cũng giống như ta là con gái ruột của phụ thân mình, vậy mà ông vẫn có thể bán ta đi chỉ để đổi lấy mấy nén bạc.

Ta lặng lẽ cầm khăn tay lau nước mắt cho chàng.

“Phụ thân cũng là phụ thân của người khác, tổ mẫu cũng là tổ mẫu của người khác, chẳng ai là người thuộc về một mình ta cả.”

Hách Tầm nhẹ nhàng đặt cằm vào lòng bàn tay ta, đôi mắt đen láy vẫn đọng lại ánh lệ chưa tan.

Chàng khẽ hỏi:

“Tỷ tỷ, tỷ sẽ mãi ở bên ta, chỉ thuộc về ta thôi… có được không?”

Nói thật lòng, ta không biết.

Ta là người Hách gia dùng bạc chuộc về, bảo ở cạnh Hách Tầm thì ta ở.

Nếu một ngày họ bảo ta rời đi… ta cũng chẳng thể không đi.

Ta không có quyền chọn lựa.

11

Chẳng mấy chốc, đã đến dịp năm hết Tết đến.

Hôm sau, Hách lão gia vào kinh trình tấu.

Nếu việc suôn sẻ, có thể kịp trở về dùng bữa đoàn viên đêm giao thừa.

Tống di nương và nhị thiếu gia thì ở lại phủ.

Mẫu tử hai người này khéo ăn khéo nói, chỉ mấy ngày đã khiến người trên kẻ dưới trong Hách phủ ai ai cũng gật gù khen ngợi.

Hách Tầm mấy ngày nay trông thấy rõ ràng là uể oải buồn bã.

Chàng nói với ta rằng, chàng nhớ mẫu thân.

Ta bảo, ta cũng nhớ.

Chàng ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, mẫu thân của tỷ cũng mất rồi sao?”

Ta vội vàng “phì phì phì” nhổ ba ngụm nước miếng, hai tay chắp lại vái lia lịa: “Trẻ con ăn nói linh tinh, thần linh chớ trách.”

Những ngày ấy, Hách Tầm chẳng hiểu sao cứ bám ta không rời.

Trời đông, giờ tan học sớm, chàng thường đến tận quán chờ ta.

Người đời vất vả suốt cả năm, rốt cuộc cũng chỉ mong được về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Khách trên bến tàu ngày một thưa thớt, buôn bán cũng vì vậy mà ế ẩm.

Nhà bác Lý dọn quán từ sớm, chuẩn bị về quê ăn Tết.

Ngày đi, bác ghé lại chào ta:

“Cô nương, nhà ta lên đường đây.”

Ta vớt vài miếng lòng heo trong nồi, gói kỹ bằng giấy dầu, đưa tận tay bác:

“Bán nốt hôm nay là nghỉ, cũng sắp hết năm rồi. Chúc bác một năm mới an khang, món này để bác ăn dọc đường.”

Bác không khách sáo, cười ha hả nhận lấy, rồi nói:

“Nhà ta toàn là nam nhi, không có nữ nhi. Ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã thấy quý.

Mà này, nhà ngươi đã có ai dạm hỏi gì chưa?”

Sau Tết, ta sẽ bước sang tuổi mười bảy.

Ở quê, nữ tử mười bốn mười lăm đã sớm được mai mối định thân rồi.

Ta ngẩn người, lúc ấy mới trông thấy Đại lang nhà họ Lý, dáng người cao gầy, đứng phía sau lưng bác Lý, mặt đỏ bừng như tôm luộc.

Thu Sương đứng bật dậy, ghé sát lại, ánh mắt đảo từ ta sang Đại lang, vẻ mặt đầy vẻ hóng chuyện, chẳng chút ý tứ giấu giếm.

Mặt ta cũng đỏ bừng.

Nhà bác Lý người nào người nấy đều thật thà cần cù, sống thuận hòa, từ mấy năm nay chưa từng thấy họ cãi cọ nửa câu.

Nếu một ngày ta rời khỏi Hách phủ, có thể gả vào một gia đình như vậy, thật đúng là dập đầu khấn Phật cũng chưa chắc cầu được.

Chỉ tiếc, phúc phận ấy… không đến lượt ta.

Ta đang định mở lời, thì một giọng nói lành lạnh vang lên bên cạnh:

“Nương tử, ta tới đón nàng về nhà.”

Hách Tầm mặt không cảm xúc chen thẳng vào giữa ta và họ nhà họ Lý.

Bác Lý tròn mắt ngơ ngác, cúi đầu nhìn Hách Tầm, rồi lại quay sang ta:

“Đây chẳng phải đệ đệ cô nương sao?”

“Ta là hôn phu của Chu Đường.”

Hách Tầm lớn tiếng nói, chưa từng thấy chàng nói câu nào đầy khí thế như vậy.

Ta chỉ biết áy náy tiễn cả nhà bác Lý đi, rồi ôm đầu thở dài nhìn vị đại thiếu gia một bước cũng không rời, gương mặt rõ ràng viết hai chữ: tính sổ.

Chàng nghiêm mặt chỉ trích:

“Chu Đường, tỷ như vậy là không đúng.”

Ta gật đầu rối rít:

“Phải phải phải, ngươi nói đúng.”

“Ngươi đã hứa làm thê tử của ta, thì không thể trở thành thê tử của người khác.”

“Vú nuôi nói, phu thê là người phải bên nhau cả đời.”

“Ngươi đã có ta rồi, sao còn có thể nhìn nam nhân khác?”

Ta bị chàng nói cho đến mức mặt đỏ tai hồng.

Tiểu thiếu gia thế này biết gì là phu thê cơ chứ, cứ mở miệng ra là nói chuyện sống bên nhau cả đời.

Thật đúng là… chẳng biết thẹn là gì!

Thế mà chàng còn chưa chịu thôi, nắm lấy tay ta kéo về phía xe ngựa:

“Mau mau về nhà, nói với tổ mẫu, ngày mai thành thân luôn!”

Thu Sương ở trong quán cười đến cong cả lưng, không ngừng vỗ bàn.

Cuối cùng ta đành phải ba lần bốn lượt cam đoan, rằng nhất định không liếc nhìn nam nhân khác lấy nửa con mắt, lúc ấy Hách Tầm mới miễn cưỡng vừa lòng.