Chương 1 - Cuộc Đời Đã Chọn
1.
Năm tôi 45 tuổi, nhận được thông báo từ sở cảnh sát rằng cuối cùng bố mẹ ruột tôi cũng đã được tìm thấy.
Nghe tin xong, tôi ngẩn người hồi lâu.
Tôi biết mình không phải con ruột là vào năm 20 tuổi.
Bố mẹ nuôi kể, họ nhặt được tôi khi tôi còn đỏ hỏn, chắc mới vài ngày tuổi.
Ban đầu, họ vẫn tìm cách đưa tôi về với gia đình ruột, vì thế dữ liệu ADN của tôi luôn được lưu trong ngân hàng gene.
Nhưng chờ mãi không có tin tức, họ làm thủ tục nhận nuôi hợp pháp, nuôi nấng tôi tử tế đến tận bây giờ.
Và giờ đây, tôi được báo rằng mình là con ruột của một gia đình hào môn.
Hào môn sao có thể bỏ rơi con?
Trong chuyện này, chắc chắn có điều gì khuất tất mà tôi chưa biết.
Chồng tôi hiện đang đi công tác ở nước ngoài, con trai thì bận rộn với tour lưu diễn toàn quốc.
Cuối cùng vẫn là hai cô con gái sinh đôi xin nghỉ học, đi cùng tôi đến gặp người thân m á..u mủ.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ…”
Hai cô bé 15 tuổi ríu rít không ngừng, mới gặp nhau một lát mà tôi chỉ toàn nghe tiếng gọi “mẹ” vang lên trong tai.
Nói sao nhỉ, cũng là cái duyên.
Khi con trai lên 4 tuổi, tôi với chồng bàn nhau sinh thêm đứa nữa, hy vọng có đủ nếp đủ tẻ. Không thì hai thằng con trai cũng được.
Kết quả vừa mang thai đi khám, bác sĩ nói… là sinh đôi.
Suốt thai kỳ tôi nơm nớp lo sợ, lỡ mà thành ba thằng con trai thì chẳng khác gì nuôi ba con husky ở nhà.
May mà trời thương, cho hẳn 2 cô con gái.
Cũng lắm trò.
Nhưng đáng yêu vô cùng.
Nuôi ba đứa con khỏe mạnh, xinh xắn, cũng không dễ dàng gì, nhưng ít nhất, tụi nhỏ đều nên người cả.
Con trai hồi nhỏ được dì — một diễn viên nổi tiếng — đưa đi chơi phim trường, tình cờ lọt vào mắt xanh đạo diễn, được mời đóng vai nhí. Từ đó về sau cứ liên tục nhận được lời mời đóng phim.
Thấy con hứng thú, tôi và chồng cũng không ngăn cản. Dù sao phát triển toàn diện Đức – Trí – Thể – Mỹ cũng là chuyện tốt.
Sau này, con còn học thêm nhiều môn nghệ thuật khác, giờ vừa biết hát, biết nhảy, lại đóng phim giỏi.
Còn hai cô con gái, giống tôi và bố tụi nó, thông minh.
Loại thông minh vượt trội hơn hẳn so với bạn bè cùng lứa. Từ nhỏ đã nhảy lớp liên tục, bây giờ cả hai đều đang theo học chương trình tài năng trẻ của trường đại học hàng đầu cả nước.
“Cô Lâm mời lên xe.”
Là tài xế bên nhà bố mẹ ruột cử đến. Xe sang trọng đắt tiền.
Hai chị em nhà họ Kỳ – Kỳ Du và Kỳ Dư – vốn cũng không lạ gì xe sang, nhưng lần này vẫn hí hửng ngó nghiêng tứ phía, miệng không ngừng rì rầm nói chuyện.
“Mẹ ơi,” Kỳ Du chọc chọc tôi, “mẹ sắp gặp ông bà ngoại ruột rồi đó nha. Nghe nói họ giàu lắm, mẹ không thấy hồi hộp sao?”
Tôi im lặng.
Trẻ con mà. Học hành suốt ngày, hiếm hoi mới có dịp ra ngoài, coi như là được đi chơi cho khuây khỏa.
Trong mắt tụi nó, đến nhà họ Tống lần này chẳng khác gì đi thăm bạn.
Nhưng từ góc nhìn người lớn, nếu thật sự coi trọng, thì đã không chỉ phái mỗi tài xế đến đón.
2
Chồng tôi – Kỳ Thừa Quân – nhắn tin hỏi tôi đã đến nhà họ Tống chưa, tiện thể gửi thêm vài tài liệu liên quan đến nhà họ.
Còn gửi kèm theo mấy bức ảnh – toàn là hình túi xách.
Anh hỏi tôi không thích kiểu nào, kiểu nào không thích thì sẽ loại khỏi danh sách quà mang về sau chuyến công tác.
Chuyện nhận người thân này, rõ ràng cả hai vợ chồng tôi đều không quá để tâm.
Tất nhiên, nếu chuyện này xảy ra hồi tôi vừa ngoài hai mươi, chắc vẫn sẽ có chút dao động về mặt cảm xúc.
Nhưng giờ tôi đã 45 tuổi, cha mẹ nuôi đã nuôi tôi từ khi mới đỏ hỏn, cho đến khi lần lượt qua đời, cũng không chờ được người thân ruột thịt đến nhận lại tôi.
Tôi đã hoàn toàn thuộc về một gia đình khác, lại còn có gia đình nhỏ của riêng mình.
Việc đi tìm “gia đình thật sự” giờ đây chẳng còn trọng lượng gì mấy trong cuộc đời tôi, theo thời gian, càng lúc càng nhẹ tênh.
Biệt thự nhà họ Tống hiện ra trước mắt.
Tôi và hai đứa con gái cùng xuống xe, người ra đón là quản gia nhà họ.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi có phần kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.
“Nhị tiểu thư, mời đi lối này.”
Cách xưng hô này cũng thật thú vị.
Hiển nhiên trong nhà này có người đã được gọi là “Đại tiểu thư” suốt hơn bốn mươi năm, nên tôi nghiễm nhiên trở thành “Nhị tiểu thư”.
Điều càng thú vị hơn là, quản gia lại không dẫn chúng tôi vào chính sảnh, mà rẽ sang lối khác, giống như là đi về phía một gian nhà phụ trong biệt thự.
Còn chưa bước đến gần, đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra:
“Không hiểu sao ông bà lại nhất quyết đón cô ta và đám con hoang về làm gì nữa? Lạc bên ngoài mấy chục năm rồi, ai biết cô ta biến thành thứ gì rồi, lấy cái loại đàn ông nào, đẻ ra mấy đứa con mặt ngang mũi dọc gì đó…”
“Tôi chỉ cần có chị là chị thôi… Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết thiên hạ sẽ bêu riếu nhà họ Tống thế nào…”
Quản gia ho khẽ một tiếng.
Bên trong lập tức im bặt.
Tôi được dẫn bước vào, chính thức gặp lại những người thân có chung dòng máu với mình.
Trước mặt tôi là ba người.
Tống Luật Viễn – em trai ruột tôi, năm nay 40 tuổi. Gương mặt anh ta tôi từng xem qua trong tài liệu, giờ nhìn tận mắt, quả đúng là dáng dấp điển hình của tầng lớp được nhà hào môn nuôi dạy – đầy vẻ trưởng giả và toan tính.
Bên cạnh là Tống Thục Kỳ – “con gái giả” đã chiếm lấy vị trí của tôi. Cô ta toát ra vẻ thanh lịch điển hình của những quý bà thượng lưu.
Người cuối cùng là cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh Tống Thục Kỳ, chắc hẳn là con gái cô ta, tầm ngoài hai mươi tuổi.
Tống Thục Kỳ – cái tên lẽ ra vốn thuộc về tôi.
Không đến nỗi khó nghe.
Nhưng cũng chẳng khiến tôi lưu luyến.
Tôi và cô ta bị đánh tráo, dĩ nhiên lỗi không nằm ở cô ta, mà là ở người mẹ ruột của cô ấy.
Nghe nói, năm xưa, bà ta là bạn cũ của mẹ tôi – bà Dư. Khi đó mẹ tôi có một cuộc hôn nhân viên mãn và đang mang thai con gái đầu lòng, còn bà kia thì thất tình, gia cảnh sa sút, lại lỡ mang thai.
Có lẽ là vì không cam lòng để con mình rơi vào cảnh thấp kém, nên bà ta sinh con ra – cũng là con gái – với mục đích để nó sống thay cuộc đời mà bà ta không có được.
Cụ thể chuyện tráo con diễn ra thế nào, tôi không rõ, chỉ biết rằng bà ta đã đưa tôi đi, nhưng không hề có ý định nuôi dưỡng, mà là… vứt bỏ.
Thời đó, vứt bỏ một đứa bé gái chẳng có gì khó khăn cả.
Chỉ là giờ cho dù chân tướng có phơi bày rõ ràng, cũng chẳng có ích gì nữa.
45 năm – hơn nửa đời người – đã trôi qua.
Mẹ ruột của Tống Thục Kỳ đã di cư ra nước ngoài từ nhiều năm trước, nghe đâu đã mất cách đây mấy năm.
Ánh mắt cả ba người trước mặt dán chặt lên tôi và hai con gái.
Tôi thấy rất rõ sự sửng sốt trong mắt họ.
Họ chưa từng điều tra kỹ về tôi, nên dĩ nhiên cứ nghĩ người sẽ xuất hiện hôm nay là một bà thím trung niên nhạt nhòa, tầm thường.
Ngay cả người cùng huyết thống, nhưng lưu lạc ngoài kia mấy chục năm, trong mắt họ cũng phải là kiểu người thấp kém, tục tằn, thậm chí còn mang đầy oán khí, bất mãn với cuộc đời.
Nhưng không.
Tôi rất hài lòng với chính mình.
3
“Cho hỏi, ông Tống và bà Dư không có mặt sao?” – Trong lúc cả ba đang quan sát tôi và hai con gái, tôi mở lời trước, giọng điềm đạm.
So với anh em ruột, tôi thật sự muốn gặp cha mẹ ruột của mình hơn.
Dù hai người kia đã ngưng cuộc trò chuyện trước đó, nhưng thái độ vẫn chẳng mấy bận tâm việc tôi có nghe thấy hay không.
Kiểu kiêu ngạo từ trong cốt tủy ấy, tôi từng gặp không ít.
Hồi còn trẻ, lúc mới khởi nghiệp, tôi từng nhiều lần bị đối xử bằng ánh mắt như thế.
Còn bây giờ, hầu như không còn ai dám dùng ánh mắt đó để đánh giá tôi, hay con cái tôi nữa.
“Ba mẹ sức khỏe không tốt, hôm nay vẫn đang ở viện điều dưỡng, chắc giờ cũng đang trên đường về rồi.” – Người lên tiếng là em trai ruột tôi.
Anh ta nhìn tôi rồi cuối cùng cũng chủ động giới thiệu: “Tôi là Tống Luật Viễn, em trai ruột của chị.”
Vừa nói, anh ta vừa chỉ sang hai người bên cạnh: “Đây là chị tôi – Tống Thục Kỳ, và con gái duy nhất của chị ấy – Bùi Thanh Dao.”
Cảnh tượng trước mắt thật khó diễn tả thành lời.
Không khí ngưng lại trong hai giây, rồi Tống Thục Kỳ chủ động tiến tới, nắm lấy tay tôi, giọng đầy xúc động: “Em gái à, những năm qua em đã khổ nhiều rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng của cô ta – ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu.
So với chiếc nhẫn cưới đơn giản trên tay tôi – thậm chí không có lấy một viên đá nhỏ nào – quả thật chênh lệch rõ ràng.
Nói khổ thì cũng không hẳn, nhưng nghĩ đến thân thế của mình và những chuyện đằng sau nó, trong lòng không khỏi thấy ngán ngẩm.
“Thanh Dao, đây là dì út và hai em họ của con, chào người đi con.” – Người phụ nữ đang nắm tay tôi lên tiếng dặn con gái.
Cô gái trẻ được trang điểm cầu kỳ, ăn mặc sang trọng, giọng không cam lòng: “Dì út.”
Ánh mắt cô ta thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi.
Sự cao ngạo của cô ta, thậm chí còn vượt qua cả mẹ mình.
Rất đơn giản – mẹ cô ta là “con gái giả”, nhưng cô ta thì không.
Nhà họ Tống là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất trong vùng, chồng của Tống Thục Kỳ đương nhiên cũng môn đăng hộ đối.
Hiện tại Tống Luật Viễn gần như là người nắm quyền trong nhà họ Tống, anh ta nói:
“Tối nay sẽ tổ chức tiệc đón tiếp cho ba mẹ con. Trước mắt để quản gia đưa mọi người về phòng nghỉ trước.”
Nhưng anh ta giữ tôi lại trong phòng khách phụ vài phút.
Em trai ruột của tôi nói: “Dù quá khứ có chuyện gì xảy ra, thì cũng đã là chuyện cũ rồi. Chị tôi cũng là người bị hại. Nếu không phải năm nay ba mẹ nổi hứng xét nghiệm ADN cho cả nhà, thì cũng chẳng phát hiện được chuyện này.”
Anh ta nói rằng, sau khi phát hiện cô con gái ở bên cạnh mình suốt bao năm thực chất không phải con ruột, cha mẹ ruột của tôi đã lập tức báo cảnh sát và nộp đơn truy tìm.
Vì thông tin ADN của tôi vẫn được lưu trữ trong ngân hàng gene, nên việc tìm ra tôi diễn ra khá nhanh chóng.
So với nhiều gia đình thất lạc con cái khác, quá trình tìm kiếm của họ thậm chí có thể xem là dễ dàng.
“Chị tôi được sinh ra và lớn lên trong nhà này. Cô ấy từ lâu đã là người của nhà họ Tống, lại còn là con dâu nhà họ Bùi. Người sai là mẹ ruột của cô ấy, không phải cô ấy.”
Tình cảm giữa hai chị em họ xem ra cũng khá tốt.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy là người bị hại? Vậy trong suốt 45 năm qua cô ấy mất đi điều gì?”
Tống Luật Viễn mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào cho trọn vẹn.
“Người bị vứt bỏ đến suýt chết là tôi.”
Tôi chỉ nói đến đó – nhưng thực tế còn nhiều hơn thế.
Cô ta đã sống trong vinh hoa vốn thuộc về người khác, chiếm lấy người thân của người khác, từ đó nhận được sự giáo dục ưu việt, kết hôn với người được nhiều người ngưỡng mộ.
Suốt 45 năm sống trong thân phận không phải của mình, chiếm vị trí vốn dĩ là của người khác – đời người có mấy ai sống đến 45?
Lại có bao nhiêu người chưa kịp sống tới chừng ấy đã phải rời đi?
Nếu quãng đời tôi sống qua là chuỗi ngày cơ cực, thì sự thật được hé lộ sau 45 năm này chẳng khác nào một cú đánh đúp – cả thể xác lẫn tinh thần.
Và rồi… liệu sự may mắn mà tôi có, có đủ để bù đắp cho những tổn thương mà người khác đã gây ra cho tôi?