Chương 8 - Cuộc Đời Cung Đình Giữa Những Kẻ Hèn Nhát
Cũng phải thôi, nàng dù sao cũng là học trò chân truyền của nhà vô địch cung đấu đời trước - Thái hậu.
Trình nhi của ta ham học, chăm chỉ, nhân hậu và bác ái. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hoàng thượng đã lập con làm Thái tử.
"Nước cờ này của nàng đi thật là nhìn xa trông rộng." Rất lâu sau , Hoàng thượng cuối cùng cũng đến cung của ta .
"Hoàng thượng đang nói gì vậy , thần thiếp đã lâu không hỏi đến chuyện tiền triều, thật sự nghe không hiểu." Ta cười , tay mân mê cánh hoa cúc xanh trong cung.
Hoàng thượng nói với ta vài chuyện không đâu vào đâu , lúc này có cung nhân vào báo tân Lệ phi nói bị đau đầu, mời Hoàng thượng qua đó, thế là ngài vội vã rời đi .
Giờ đây, trong cung của ta đã trồng đầy cúc xanh cũng là nhờ công vun trồng và chăm sóc của thị nữ cũ của ta , Trân Châu.
Trân Châu đã hầu hạ ta nhiều năm, giữa chúng ta có tình nghĩa chủ tớ, đến tuổi cập kê, ta đã chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh và đứng ra chỉ hôn cho nàng, gả nàng làm phu nhân của một vị quan.
Vài năm sau , con gái của ta , Nguyệt nhi, cũng được ban hôn và gả ra ngoài cung.
Sau đó, những phi tần quen thuộc với ta cũng lần lượt ra đi , đầu tiên là Hoàng hậu bệnh mất, rồi đến Tào tần qua đời vì khó sinh….
Từ đó, ta một mình lay lắt qua ngày trong cung cấm. Từ năm mười tuổi vào cung đến nay đã tròn năm mươi năm, cả cuộc đời ta bị nhốt sau bức tường thành cao vời vợi này .
Hoàng thượng cũng đã già, tính tình trở nên cổ quái, nghe nói vô cùng khó hầu hạ.
Hôm nay, lúc lật thẻ bài, Hoàng thượng lại vô cớ nổi giận, ta nghĩ có lẽ là do phi tần nhỏ nào đó tự cho là thông minh đã chọc giận ngài.
Chuyện này vốn đã không còn liên quan đến ta , vậy mà lại có công công đến tuyên ta thị tẩm.
Làm ơn, tha cho ta đi ! Hai chúng ta năm nay đều sáu mươi cả rồi ! Lại giở trò gì nữa đây?
Ta vừa mới trang điểm chải chuốt xong, Hoàng thượng đã đến cung của ta trước một bước.
Hai chúng ta ngồi bên nhau , vừa ăn những chiếc bánh ngọt mềm mại vừa trò chuyện.
"Hôm nay Thập Thất không biết kiếm đâu ra mấy quả pháo, đốt đì đùng khắp cung." Hoàng thượng chậm rãi nói .
"Bảy, tám tuổi là độ tuổi nghịch ngợm mà." Ta cười cười .
Hoàng thượng nhìn mái tóc đã điểm bạc bên thái dương của người trước mắt, có chút ngẩn ngơ. Bạn bè thời thơ ấu, vợ chồng thuở thiếu thời, tri kỷ lúc trung niên, người này rốt cuộc đã cùng mình đi một đoạn đường dài bao xa?
Tiếng pháo hôm nay làm cả cung điện náo loạn một phen, tưng bừng khác hẳn ngày thường, nhưng Hoàng thượng lại chỉ cảm thấy một nỗi cô đơn và bi thương vô tận không duyên cớ ập đến.
Ngài muốn tìm một người để trò chuyện, để dốc hết tâm sự, nhưng lật hết tất cả các thẻ bài cũng không tìm thấy tên của người đó.
"Thẻ bài của Quý phi đâu ? Để ở đâu rồi !"
Ngài hất đổ cả khay đựng, lòng nóng như lửa đốt.
"Quý phi tuổi đã cao, thẻ bài sớm đã được rút đi rồi , Hoàng thượng hay là đến chỗ Kỳ phi xem sao ."
Nào là Kỳ phi, An tần, Lý thường tại có ai trong số họ mà không mưu tính điều gì?
Trẻ trung xinh đẹp , gia thế hiển hách lại chọn vào cung để ở bên một lão già như ta , không vì tiền, không vì quyền, lẽ nào là vì thật lòng yêu thích?
"Hôm nay sao Hoàng thượng lại có nhã hứng đến đây vậy ?" Ta mời Hoàng thượng ngồi xuống sân, rồi cho cung nhân dâng trà .
"Trẫm không có việc gì thì không thể đến sao ?" Hoàng thượng vừa mở lời đã hối hận, ngài không muốn nói chuyện bằng giọng điệu này .
"Thần thiếp rất vui, Hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp là phúc khí của thần thiếp ." Ta cười , nắm lấy tay Hoàng thượng, như chúng ta của thuở ấu thơ.
Hoàng thượng nhìn người trước mắt với đôi mày cong cong, ánh mắt trở nên mềm mại, tất cả những gì hai người đã trải qua cho đến hôm nay đều hiện về rõ mồn một, có đau khổ cũng có vui vẻ.
"Dung Dung, nàng rốt cuộc đã từng yêu trẫm chưa ?" Câu hỏi này sau bao năm mới được thốt ra , ngay cả Hoàng thượng cũng cảm thấy thật hoang đường.
Sự việc đến nước này , dù cho có bị lừa, ngài cũng cam tâm tình nguyện.
Ta không trả lời, mà hỏi ngược lại : "Vậy còn Hoàng thượng thì sao ?"
Ông già này hết chuyện rồi hay sao mà còn cố tìm chuyện để nói , từng này tuổi rồi còn bày đặt chuyện này .
Hoàng thượng thở dài một tiếng, nói một câu "thôi vậy ", trong lòng ngài đã có câu trả lời.
Ta không buông bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng thượng, ta nói : "Dùng tình yêu nam nữ để định nghĩa mấy mươi năm của chúng ta thì quá hời hợt, quá nông cạn rồi ."
Không bị ràng buộc bởi lợi ích, không kết hợp vì ái dục, không chia rẽ bởi đố kỵ, ta không biết phải định nghĩa tình cảm giữa chúng ta như thế nào.
Dù là bậc thiên tử, cả cuộc đời này cũng khó được như ý mình , chúng ta ngay từ đầu đã không có quyền lựa chọn.
Nếu ta oán hận Hoàng thượng, vậy cả cuộc đời này của Hoàng thượng biết oán hận ai đây?
Hoàng thượng nước mắt già lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời, ôm chầm lấy ta .
Hai con người tuổi đã xế chiều ôm chặt lấy nhau trong một ngày thu đầy cúc xanh hệt như hai đứa trẻ nhút nhát ôm nhau trong khoảng sân hoang vu đầy cỏ dại nhiều năm về trước .
Ngày hôm đó, ta và Hoàng thượng đã nói rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ ban ngày cho đến tận đêm khuya.
Chưa đầy ba ngày sau hôm đó, Hoàng thượng băng hà. Nghe nói ngài ra đi trong nụ cười , tay còn cầm một quả bóng da cũ kỹ.
Người nhạt như hoa cúc thường sống lâu, bây giờ, đến lượt ta ngồi lên chiếc ghế Thái hậu này rồi .
(Hoàn)