Chương 7 - Cuộc Đời Cung Đình Giữa Những Kẻ Hèn Nhát
Hoàng hậu hồi cung, các phi tần sợ đến phát điên, dù sao Hoàng hậu cũng đã tự tay g.i.ế.c người .
Lúc bị cấm túc, Hoàng hậu đề nghị với Hoàng thượng giao việc quản lý lục cung cho ta , "Hiền phi vào cung đã lâu, hiểu quy củ, biết lễ tiết, mấy năm trước cũng đã hỗ trợ thần thiếp xử lý không ít việc lớn nhỏ, là người thích hợp nhất."
Hoàng thượng đồng ý, "Hoàng hậu sức khỏe không được tốt , ba tháng này cứ yên tâm dưỡng bệnh, bớt đi những chuyện lo phiền cũng tốt ."
Để an ủi nỗi đau mất con của ta , Hoàng thượng đã phong ta làm Quý phi, giúp Hoàng hậu quản lý lục cung, kỳ tuyển tú năm nay tự nhiên cũng do ta phụ trách.
Tuy ta có lòng cố gắng làm cho tốt , nhưng các thế gia lại không ai dám gửi con gái cưng của mình vào cái động ma quỷ trong hoàng cung này nữa.
Một Hoàng hậu quyết đoán, một Hoàng thượng cả tin, một Quý phi mồm mép khéo léo, đây đâu phải là nơi người ta có thể ở.
Hoàng thượng xem tranh chân dung cũng không chọn được ai vừa mắt, tự nhiên việc tuyển tú cũng đành bỏ dở.
Ngược lại , trong lúc vi hành lại mang về một cô nương, trông có vài phần giống Thẩm tần đã c.h.ế.t, phong làm Thường tại.
Lòng ta như nước lặng, không có bất kỳ một gợn sóng cảm xúc nào về việc này .
Sự sủng ái của Hoàng thượng là diễn, là giả vờ, là tạm thời, ngài sẽ không thật sự yêu bất kỳ ai.
Ngài đa nghi, hay phỏng đoán, nhạy cảm, mối hận thù từ thời thơ ấu đã trở thành một nút thắt vĩnh viễn trong lòng.
Sự thiên vị của Hoàng thượng dành cho ta cũng bắt nguồn từ đó, mỗi khi nhìn thấy ta , ngài như thể nhìn thấy quá khứ đáng xấu hổ của mình . Ngài đối tốt với ta cũng chỉ là để bù đắp cho đứa trẻ đáng thương, bất lực thời thơ ấu của chính mình .
Hoàng hậu điên, Hoàng thượng khùng, ta tự ti, ba chúng ta trong cung cấm dị dạng dưới sự cai trị của Thái hậu đã lớn lên thành những người lớn tồi tệ. Sau khi sảy thai, ta khó có con trở lại , cũng thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Có lẽ là trời thương, có lẽ là Hoàng thượng nỗ lực, ta lại có t.h.a.i lần nữa.
Có chuyện của Thẩm tần làm bài học, lần này ta sinh nở thuận lợi, hạ sinh một cặp long phụng.
Nghe Trân Châu nói Hoàng hậu còn đến nhanh hơn cả Hoàng thượng, đã sớm chờ ở bên ngoài. Hoàng thượng đến sau , hai người khó tránh khỏi lại có chút tranh cãi.
Hai người họ không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì, mà kiếp này lại trở thành vợ chồng.
Hoàng thượng thỉnh thoảng còn ghen với Hoàng hậu, "Nàng đúng là có sức hút lớn, mê hoặc được cả Hoàng hậu, vừa vì nàng g.i.ế.c người , lại vừa vì nàng dọn đường."
Ta trong lòng thấy buồn cười , mở miệng chọc tức ngài: "Dù sao hồi nhỏ thiếp cũng từng ngủ chung với Hoàng hậu mà."
Hoàng hậu sợ sấm nhất, vào mùa mưa thường thức trắng đêm, một mình trốn trong chăn run rẩy gần như ngất đi , nhưng không dám cho ai biết .
Chỉ vì Thái hậu nói , là Hoàng hậu của nhà họ Tống thì không được có bất kỳ điểm yếu nào.
Lúc nhỏ, ta tình cờ phát hiện ra chuyện này , nên mỗi khi trời mưa sấm, ta đều ở bên cạnh Hoàng hậu, nắm tay nàng kể những câu chuyện kỳ thú.
Hoàng thượng biết chuyện này xong không còn hờn dỗi nữa, mà ngược lại có cảm giác như bừng tỉnh, "Hoàng hậu chưa bao giờ quan tâm đến việc thị tẩm, chỉ có với trẫm là hẹn trước , trời mưa sấm thì đừng tìm nàng ấy cũng đừng tìm nàng."
Ngài nghĩ lại , sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi, dường như cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Ta lảng sang chuyện khác, "Nguyệt nhi và Trình nhi lại lớn thêm rồi ."
Đợi đến khi hai đứa trẻ đầy năm, ta nói với Hoàng hậu muốn gửi Trình nhi cho nàng nuôi dưỡng, "Chuyện này nếu tỷ đồng ý, muội sẽ đi cầu xin Hoàng thượng."
Hoàng hậu không thể tin được , "Muội... làm vậy là sao ?"
"Muội xuất thân thấp hèn, phụ thân và huynh trưởng không có chí tiến thủ, trên triều cũng không có thành tựu gì. Muội học thức không tinh, tầm nhìn hạn hẹp, Trình nhi nếu là một đứa trẻ bình thường thì thôi, nhưng dù sao nó cũng là hoàng tử." Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Hoàng hậu đồng ý, nắm lấy tay ta rơi nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn.
Hoàng thượng suy nghĩ ba lần rồi cũng đồng ý với đề nghị của ta , ngài nhìn ta với ánh mắt phức tạp, "Cứ ngỡ nàng nhạt như hoa cúc, đối với mọi việc không tranh không đoạt, nhưng thực chất lại là người mưu sâu kế xa."
Ta cười mà không nói , xem như thừa nhận lời đ.á.n.h giá của ngài.
Hoàng thượng có ý muốn trọng dụng lại gia tộc Tống thị, nhưng chưa tìm được thời cơ thích hợp, nay con trai của ta được giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, sau này rất nhiều chuyện sẽ trở nên thuận lý thành chương.
Đến năm sau , khi nền tảng của Hoàng thượng đã vững chắc, binh quyền tập trung, ngài cũng cho ngừng dùng hương liệu ở các cung, lâu dần số trẻ con trong cung cũng nhiều lên.
Hoàng hậu cùng ta dùng cả gia tộc Tống thị để đảm bảo, nàng nói nàng sẽ dốc hết tất cả để giúp Trình nhi của ta lên ngôi Thái tử.
"Người tính làm sao bằng trời tính." Ta chỉ cười mà nói như vậy .
7
Mỹ nhân trong cung cứ lớp này đến lớp khác vào , ta , một người "nhạt như hoa cúc", không tranh không đoạt, cũng dần mất đi sự tồn tại thậm chí cả năm Hoàng thượng cũng không nhớ ra còn có một người như ta .
Hoàng hậu quả không hổ là con gái nhà họ Tống, một khi đã nghiêm túc, không một phi tần nào trong cung đấu lại được nàng.