Chương 10 - Cuộc Chiến Trong Ngôi Nhà
Trước khi đi, ông đứng trước cửa ngôi nhà mình đã sống hơn hai mươi năm, nghiêm túc cúi chào tôi thật sâu.
“Con trai, trước kia là bố không có bản lĩnh, để con phải chịu ấm ức.”
Giọng ông nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
“Bố có lỗi với con, cũng có lỗi với ông bà tổ tiên trên trời.”
Tôi đỡ ông dậy, lắc đầu: “Chuyện qua rồi, bố à.”
Một cuộc sống mới bắt đầu.
Mối quan hệ giữa chúng tôi bước vào một trạng thái chưa từng có – khỏe mạnh và thoải mái.
Cuối tuần, ông sẽ xách rau đến nhà tôi, nấu món thịt kho tàu mà tôi thích ăn từ bé.
Chúng tôi sẽ cùng ngồi bên bàn ăn, như hai người bạn, nói chuyện công việc của tôi, kể ông nghe cuộc sống nghỉ hưu của ông.
Chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau – không nhắc đến mẹ, cũng không nhắc đến quá khứ.
Mối quan hệ giữa chúng tôi không quay lại cái gọi là “thân thiết như xưa” theo nghĩa truyền thống, nhưng trong kiểu quan hệ dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, giữ khoảng cách vừa phải thế này, lần đầu tiên tôi mới thực sự cảm nhận được thế nào là tình cảm cha con bình thường, lành mạnh.
Ông không còn là “chồng của ai đó”, tôi cũng không còn là “con trai của ai đó”.
Chúng tôi là những cá thể độc lập, tự do.
Cảm giác ấy – thật sự rất tuyệt.
12
Từ sau khi mái nhà được sửa, mùa đông năm đó tôi không còn bị nước dột làm lạnh tỉnh giữa đêm nữa.
Nhưng mỗi lần trở về căn nhà ấy, nhìn những món đồ quen thuộc, tôi vẫn không thể tránh khỏi nhớ lại những trận cãi vã, sự đè nén, và cảm giác ngột ngạt của quá khứ.
Căn nhà này chứa quá nhiều ký ức không vui.
Tôi cần một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sang xuân năm sau, tôi giao căn nhà cho bên môi giới.
Vì vị trí tốt, lại là chung cư có thang máy, nhà được bán rất nhanh.
Tiền bán nhà, cộng với khoản nợ mà cậu tôi và vài người họ hàng lần lượt trả lại, thêm một ít tiền tiết kiệm từ công việc của tôi, đủ để tôi trả trước một phần căn hộ hai phòng ngủ rộng tám mươi mét vuông trong một khu chung cư mới gần công ty.
Nhà không lớn, nhưng đủ sáng sủa, và đủ để tôi bắt đầu một cuộc sống – cũng như tương lai – chỉ thuộc về riêng mình.
Tôi tự tay thiết kế nội thất, theo phong cách tối giản, gam màu chủ đạo là trắng và gỗ tự nhiên. Cửa kính sát đất rộng lớn, ánh nắng có thể tràn ngập khắp phòng khách.
Ngày chuyển nhà, bố tôi đến giúp.
Ông nhìn căn nhà mới sáng sủa, mọi góc đều toát lên vẻ tươi mới và hy vọng, ánh mắt ông là sự vui mừng thật lòng.
“Được, được lắm.” Ông vỗ vai tôi liên tục, gật gù, “Đây mới là chỗ một người trẻ nên sống.”
Mẹ tôi nghe tin tôi đổi nhà thông qua mấy người họ hàng xa mà cả hai từng quen biết.
Nhưng bà chưa từng đến, cũng chưa từng gọi điện hỏi tôi sống ở đâu.
Tôi cũng không còn chủ động liên lạc nữa.
Có những mối quan hệ, đứt là đứt.
Như vậy, tốt cho tất cả.
Nhà cậu tôi vẫn đang chật vật trả khoản nợ đã chia đều thành từng phần kéo dài mười năm.
Bố tôi đôi khi nghe đồng nghiệp cũ kể lại, họ vì tiết kiệm mà ngày nào cũng cãi vã om sòm, không còn chút “hòa thuận” như trước nữa.
Tôi đứng trên ban công căn hộ mới, khi ấy là buổi trưa.
Nắng trải lên người, ấm áp dễ chịu.
Dưới lầu là dòng xe qua lại tấp nập, xa xa là những tòa nhà cao tầng nối tiếp tạo thành đường chân trời của thành phố.
Tôi biết, ngôi nhà từng dột nát ấy, những tháng ngày đầy tranh chấp và tính toán, những bóp nghẹt mang tên “tình thân”, tất cả đã thật sự bị tôi bỏ lại phía sau.
Cuộc đời tôi, từ giây phút này, không còn chút bóng tối nào nữa.
(hoàn)