Chương 2 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình Bên Ngoại
2
Nửa đêm, tôi bị tiếng la hét om sòm như ma quỷ gọi hồn làm tỉnh giấc.
Hai em trai của Lý Tĩnh cởi trần, ngồi chơi game ngay giữa phòng khách, miệng la hét tục tĩu, bàn phím bị gõ đến vang cả nhà.
Cháu tôi trong phòng kế bên bị tiếng ồn làm cho khóc thét, Lý Tĩnh trong phòng bực dọc gọi tên Trương Vĩ ầm ĩ.
Tôi không nhịn nổi nữa, khoác áo đi ra.
“Nhỏ tiếng chút đi, trẻ con đang ngủ.”
Họ chỉ liếc nhìn tôi, một tên bực bội “chậc” một tiếng rồi đeo tai nghe vào, âm thanh vẫn chẳng giảm chút nào.
Tôi run cả người vì tức giận, quay người tìm con trai.
Trương Vĩ đang lúng túng dỗ con, mặt mày phờ phạc.
Tôi hạ giọng, kể hết nỗi tủi thân và uất ức với nó.
Nó chỉ thở dài, rồi gần như van xin: “Mẹ, chỉ một tháng thôi, mẹ ráng chịu đi mà.”
“Đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà làm Lý Tĩnh buồn. Cô ấy đang ở cữ, không được tức giận.”
Câu nói ấy như từng mũi dao đâm vào tim tôi, rách nát.
Tôi nhìn căn nhà giờ đã hỗn loạn như chợ vỡ. Nhìn đứa con trai sẵn sàng quay lưng với mẹ để “thuận vợ”, như đã bỏ tôi lại phía sau.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đây đâu còn là nhà của tôi nữa.
Rõ ràng, nơi này đã thành khách sạn miễn phí cho nhà bên ngoại, Còn tôi – là người giúp việc 24/7 không lương, không quyền than vãn.
Sự “nhẫn nhịn” của tôi, trong mắt họ, lại thành một kiểu đồng ý mặc định.
Và thế là, sự bóc lột ngày càng trơ trẽn, không kiêng nể.
Tôi phải dậy từ 5 giờ sáng – không phải để tập thể dục – mà là để nấu bữa sáng cho mười người trong cái nhà này.
Mỗi người một khẩu vị: Ba vợ thì muốn ăn cháo, Mẹ vợ đòi ăn mì, Hai em trai phải có quẩy với sữa đậu nành,
Lũ trẻ con thì sữa tươi, bánh mì.
Tôi một mình quay như chong chóng trong bếp, người này ăn xong, người kia đòi tiếp.
Còn họ?
Ăn xong là vứt bát đũa đó, mạnh ai nấy ngồi phòng khách lướt điện thoại, xem tivi, chẳng ai buồn hỏi han lấy một câu: “Mẹ cần con giúp gì không?”
Máy giặt trong nhà chạy rầm rầm từ sáng đến tối, Quần áo giặt mãi không hết, chăn ga phơi chẳng kịp khô.
Tôi dọn dẹp thì chưa kịp sạch, họ đã kịp bày thêm rác: Vỏ hạt dưa, vỏ trái cây, hộp đồ ăn thừa, vứt bừa bãi dưới sàn.
Cháu trai của Lý Tĩnh thì như “tiểu quái vật”, dùng bút màu vẽ đầy hình thù kỳ quái lên bức tường tôi mới sơn lại.
Tôi xót xa không chịu nổi, nhưng mẹ vợ Lý Tĩnh lại cười ha hả bên cạnh và bảo:
“Trẻ con mà, có sáng tạo là tốt chứ sao.”
Mẹ vợ Lý Tĩnh cười tươi như không, vừa nói vừa thản nhiên lôi ra hộp trà phổ nhĩ thượng hạng mà tôi cất kỹ trong tủ – kỷ vật chồng tôi để lại – để đãi đám bạn bà đến nhà chơi mạt chược.
Khói thuốc, tiếng cười nói ồn ào, đánh bài rầm rộ suốt cả buổi chiều làm căn nhà náo loạn như cái chợ.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi bạn bè bà ấy về, bà còn ngang nhiên chê bai trước mặt mọi người:
“Thông gia à, trà nhà bà cũng bình thường thôi, lần sau đổi loại ngon hơn chút nha.”
Tôi tức đến môi run cầm cập, nhưng không nói nổi một câu.
Hộp trà đó – với tôi – là nơi tôi gửi gắm ký ức về chồng.
Còn với bà ta, chỉ là đồ dùng tiếp khách vặt, như thể không đáng một xu.
Điều khiến tim tôi thực sự tan nát lại là chuyện xảy ra sau đó.
Cháu trai Lý Tĩnh nghịch ngợm, đùa giỡn chạy loạn trong nhà, chẳng may va vào tủ giày, làm rơi chiếc khung ảnh gia đình tôi đặt trang trọng phía trên.
Bức ảnh cả nhà ba người – tôi, chồng, và đứa con trai khi còn bé – duy nhất còn lại, rơi xuống đất, kính vỡ nát thành từng mảnh.
Tôi lao tới, nhìn gương mặt chồng trong ảnh bị vết nứt chia cắt méo mó, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn trào.
Tôi muốn nổi giận, muốn chất vấn.
Nhưng Lý Tĩnh từ phòng bước ra, liếc qua một cái, lạnh lùng nói: “Mẹ, chỉ là cái khung ảnh thôi mà, có gì to tát đâu.”
“Để con đặt cho mẹ cái mới trên mạng, loại đẹp hơn, lại còn miễn phí vận chuyển.”
Trái tim tôi, lúc ấy như bị những mảnh kính vỡ đâm nát từng phần.
Đó không chỉ là cái khung ảnh.
Đó là ký ức của tôi, là tình yêu, là quá khứ mà tôi không thể quay lại.
Vậy mà, trong mắt cô ta, chỉ đáng giá… một món hàng “free ship”.
Tôi kiệt sức đến mức hạ đường huyết, mắt tối sầm, suýt ngất trong bếp.
Tôi phải vịn tường, run rẩy pha ly nước đường cho mình, tay run đến mức suýt làm rơi cả ly.
Trong khi đó, ngoài phòng khách vẫn vang lên tiếng tivi, tiếng cười nói ầm ĩ, tiếng đánh bài lanh canh — chói tai đến buốt óc.
Không một ai phát hiện tôi đang mệt lả.
Trong ngôi nhà này, tôi là người bận rộn nhất – nhưng cũng là người vô hình nhất.
Cuối tháng, hóa đơn tiền điện nước được gửi đến.