Chương 1 - Cuộc Chiến Trong Gia Đình Bên Ngoại

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Con dâu ở cữ, lẽ ra đó là trách nhiệm của tôi – người làm mẹ chồng.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cả nhà bên ngoại bảy người lại ngang nhiên dọn vào ở, miệng thì nói là “đến giúp đỡ” chăm sóc sản phụ.

Thế là, từ chăm một người, tôi thành ra phục vụ cả một đại gia đình.

Ngày nào cũng trời chưa sáng đã phải dậy, giặt giũ, nấu nướng, pha trà, rót nước, tất bật đến mức chân không chạm đất, mệt đến mức lưng đau mỏi gối.

Vậy mà họ lại thản nhiên hưởng thụ, cứ như thể tôi là người giúp việc miễn phí mà họ thuê về.

Điều khiến tôi giận nhất là, con dâu lại cho rằng mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, thậm chí còn khuyên tôi:

“Mẹ à, đều là người trong nhà cả, mẹ chịu khó một chút nhé.”

Đến ngày con dâu hết ở cữ, nhìn cái “gia đình bên ngoại” ấy chẳng có chút ý định rời đi, trong đầu tôi chỉ còn đúng một suy nghĩ: Tôi chịu đủ rồi!

Tối hôm đó, tôi âm thầm thu dọn hành lý, sáng hôm sau không quay đầu lại, thẳng tiến vào viện dưỡng lão.

Qua điện thoại, con dâu ngạc nhiên hỏi tại sao, tôi chỉ thản nhiên đáp một câu: “Viện dưỡng lão, yên tĩnh.”

Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc tôi vừa bưng tô canh cá chép mới hầm xong từ trong bếp đi ra.

Nước canh sánh đặc, trắng ngà như sữa, lấp lánh vài cọng hành xanh bên trên, hương thơm lan khắp căn nhà.

Tôi thấy lòng đầy hân hoan.

Để đón con dâu – Lý Tĩnh – cùng cháu trai mới sinh về nhà, tôi đã dọn dẹp căn hộ 120 mét vuông này sạch bóng không vương một hạt bụi.

Nắng xuyên qua cửa kính lớn rọi vào, không khí thoang thoảng mùi nước diệt khuẩn chanh và nước giặt đồ em bé – thơm mát, dễ chịu.

Ngoài cửa, con trai tôi – Trương Vĩ – đang đỡ Lý Tĩnh, cô ấy bế đứa bé còn đang bọc trong chăn.

Tôi vội đặt tô canh xuống, vui mừng bước ra đón, muốn nhìn cháu nội cho rõ.

“Má…”

Giọng Trương Vĩ có chút ngượng ngùng không dễ nhận ra.

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy một đám người từ ngoài ùn ùn kéo vào.

Ba mẹ Lý Tĩnh, tay xách mấy cái túi to bằng bao tải.

Hai cậu em trai, mỗi người kéo theo một vali hành lý cồng kềnh.

Hai cô em dâu, tay bồng con nhỏ, lưng đeo balo.

Cuối cùng là một cậu bé 7 tuổi, nhảy nhót đi vào – là con trai của anh cả Lý Tĩnh.

Một, hai, ba… đủ bảy người.

Bảy người kéo vào nhà tôi như một đoàn quân tinh nhuệ, khí thế hùng hổ, chiếm cứ nhà tôi như thành trì của họ.

Đầu tôi bỗng trống rỗng, tay cầm tô canh cũng khựng lại giữa không trung.

“Thông gia ơi!”

Mẹ Lý Tĩnh – một người đàn bà giọng oang oang – ngồi phịch xuống ghế sofa da của tôi, thở phào nhẹ nhõm rồi cười tươi rói:

“Chúng tôi đến giúp chăm sóc Tĩnh Tĩnh, chứ để một mình bà chắc không kham nổi đâu.”

Tôi nhìn đống hành lý chất như núi dưới chân họ, lòng chùng xuống từng chút một.

Đây đâu phải là tới giúp đỡ gì – rõ ràng là tới ở dài hạn.

Tôi nhìn con trai mình như cầu cứu.

Nó tránh ánh mắt tôi, chỉ lúng túng cười nói:

“Má, đông người cho vui, cho vui mà.”

Lý Tĩnh lập tức tiếp lời, giọng tuy yếu ớt sau sinh nhưng không cho phép phản bác:

“Má, ba má con cũng lo má vất vả. Má xem, thời gian ở cữ này quan trọng lắm, không thể lơ là đâu.”

Một câu nói, chặn đứng mọi lời oán trách trong lòng tôi.

Tôi là mẹ chồng – chăm con dâu ở cữ – là “bổn phận”.

Tôi còn có thể đuổi họ ra ngoài được sao? Bữa cơm cữ tôi dày công chuẩn bị, chẳng ngờ lại trở thành khúc dạo đầu cho một chuỗi thảm họa.

Canh cá chép tôi hầm kỹ, mẹ vợ của Lý Tĩnh chỉ nếm một miếng đã nhăn mặt: “Lạt nhách, chẳng có tí vị gì, thế này sao bổ sữa nổi?”

Mấy món rau xào thanh đạm của tôi cũng bị chê bai đủ đường.

Hai em trai của Lý Tĩnh chẳng buồn đụng đũa, lôi điện thoại ra gọi ngay ba phần đồ ăn ngoài.

Chẳng bao lâu sau, mùi cay nồng của cá nấu ớt, mùi hăng của đồ nướng phủ đầy căn nhà, át sạch hương thơm dịu của canh cá chép.

Không khí trở nên nồng nặc dầu mỡ, khiến tôi ho sặc sụa.

Cháu nội tôi – đứa bé mới chào đời – cũng bị mùi này làm cho khó chịu mà khóc oằn lên.

Tôi luống cuống định bế cháu, thì Lý Tĩnh cau mày khó chịu: “Mẹ đừng bế, mẹ vừa từ bếp ra, người toàn mùi dầu mỡ.”

Cánh tay tôi đưa ra, lơ lửng giữa không trung, chưng hửng và ngượng ngập.

Tối hôm đó, ác mộng mới thực sự bắt đầu.

Phòng khách dành cho khách bị bố mẹ của Lý Tĩnh chiếm trọn, không hề thấy áy náy.

Phòng làm việc của tôi – nơi chồng quá cố yêu thích nhất – bị họ ngang nhiên biến thành “phòng chơi tạm thời” cho trẻ con, trải đệm ngủ ngay trên sàn.

Cháu trai của Lý Tĩnh chạy nhảy loạn xạ giữa tủ sách của tôi và di vật của chồng, làm giá sách rối tung rối mù.

Hai em trai và hai em dâu thì ung dung chiếm ghế sofa phòng khách làm giường ngủ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)