Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Những Người Bất Tài
5
Gia pháp của Hoắc gia ta đương nhiên là quân côn.
Khi cây gậy quân côn còn cao hơn cả người Mộ Dung Nguyệt xuất hiện, nàng ta liền “sợ đến ngất xỉu”. Ôn Trạch lập tức sai người dìu Mộ Dung Nguyệt rời đi.
Trước khi đi, hắn sa sầm nét mặt: “Hoắc Thiên Thu, sao giờ muội lại trở nên như thế này?”
Thực ra có những kẻ thật kỳ lạ.
Mười sáu năm qua ta không hề nhận ra ba người này tâm địa độc ác, ngu muội đến cực điểm.
Một năm trước, phương Nam xảy ra hồng thủy, ba người bọn họ cùng xuống phía Nam cứu trợ thiên tai rồi quen biết Mộ Dung Nguyệt.
Lúc đi, họ còn đùa với ta rằng chuyến này không biết có về được không, nếu về được sẽ cùng nhau uống rượu.
Cứu trợ là việc đại sự, ta cũng sinh lòng ngưỡng mộ nên tự nhiên nhận lời.
Cha của Mộ Dung Nguyệt là Huyện thừa địa phương, nơi đó lụt lội nghiêm trọng nhất, cha nàng ta cũng chết trong khi cứu trợ. Họ quen Mộ Dung Nguyệt rồi đưa nàng ta về đây.
Ban đầu ta nghĩ nàng ta phận nữ nhi, được ba nam tử chăm sóc có nhiều bất tiện nên sai người tìm chỗ ở cho nàng ta.
Nhưng những nơi đó không phải có ma thì cũng luôn xuất hiện độc vật. Ta không tài nào hiểu nổi, bên ngoài viện đều có người canh giữ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Cha ta từng nói, loại bỏ hết mọi trường hợp không thể xảy ra thì cái còn lại, dù có giả tạo đến đâu cũng phải coi là thật.
Đó chính là, mọi chuyện đều do chính Mộ Dung Nguyệt làm.
Ta đem suy đoán nói cho Ôn Trạch, hắn lại trách ta đố kỵ.
“Nguyệt nhi tâm tính thuần khiết, sao có thể là hạng người đó? Có phải trước kia bọn ta đều xoay quanh muội, giờ muội ấy đến rồi, muội không vui phải không?”
Nhìn ánh mắt cảnh giác của hắn, ta thắc mắc: “Ta có gì mà không vui? Ta chỉ nói cho huynh một sự thật, không phải ta làm thì chỉ có thể là nàng ta.”
“Viện tử đều do người của ta canh giữ, ta lại còn bỏ độc vật vào đó, biểu ca từng thấy ai ngu ngốc như vậy chưa?”
Ôn Trạch không thốt nên lời phản bác, nhưng hắn vẫn khăng khăng là ta làm. Tần Thư Ngạn và Cố Cảnh Tu cũng vậy.
Sau đó, chúng ta dần nhạt nhòa.
Ta tuy trong lòng bí bách nhưng cũng chỉ nghĩ trời cao đường xa, chẳng phải ai cũng có thể mãi bên nhau, dần dà đã quen với chuyện đó.
Nhưng không ngờ bọn họ lại điên cuồng đến thế, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
Sự lạnh lẽo trong lòng ta dần kết thành băng giá. Chuyện liên quan đến vinh nhục của vương triều, ta sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Lúc này, Cố Cảnh Tu thấy ta trưng ra quân côn, mặt đầy vẻ bài xích và chán ghét: “Sao muội lại độc ác thô bỉ như vậy, chỉ là thắp nén nhang thôi mà cũng đem thứ này ra?”
Ta bình thản nhìn hắn: “Đem ra thì đã sao? Số bạc Tần Thư Ngạn biển thủ, sau khi tịch thu tài sản Thừa Ân Hầu phủ vẫn còn thiếu hai mươi vạn lượng.”
“Đã là biểu huynh đệ, số tổn thất này cứ để ngươi đền bù vậy.”
“Di phụ là người hiểu lý lẽ, ta đã sai người gửi thư cho người, hẳn là lúc này thư hồi âm cũng sắp tới nơi rồi.”
Năm đó khi hắn mới đến kinh thành, di phụ đã nhiều lần dặn dò hắn nhất định phải nghe lời cha ta, tu chí mà thi cử.
Giờ quan đã làm, tuy chức vị không lớn nhưng lại gây ra chuyện tày đình thế này.
Đến lúc này, mặt Cố Cảnh Tu hoàn toàn trắng bệch.
6
Sau khi thư của di phụ tới, ta sai người đưa Cố Cảnh Tu về. Chỉ có điều lần này không phải ở bên ngoài, mà là ở từ đường Hoắc gia ta.
Cố Cảnh Tu vẫn ngoan cố, nghênh cổ không chịu vào: “Thư của cha ta, ta tự xem được, cần gì phải đưa ta tới đây?”
“Mấy ngày trước muội mở miệng là Bệ hạ, ngậm miệng là pháp độ, giảng quy tắc lắm mà sao hôm nay lại làm ra hành động vô lễ thế này?”
Ta thong thả nhìn hắn, tay phải đã chạm vào roi da sau lưng: “Từ đường Hoắc gia, kẻ ngoại tộc như ngươi vốn không được vào, nhưng nể lời di phụ phó thác, ta là phận hậu bối cũng đành phá lệ một lần.”
Mặt Cố Cảnh Tu lúc xanh lúc đỏ.
Ta thở dài một tiếng, đột nhiên vung roi, quấn lấy Cố Cảnh Tu quăng về phía cửa từ đường.
Hắn không kịp phản ứng, tránh không thoát, cả người lảo đảo nhào tới, cuối cùng một vạt tay áo đã lọt vào trong từ đường.
“Vào đi, biểu ca, tính ta không tốt, đừng để ta phải mời ngươi.”
Cố Cảnh Tu nghiến răng, có vẻ vẫn không cam tâm tình nguyện đi vào. Ta lấy phong thư từ trong ống tay áo ra, cất cao giọng đọc:
“Thiên Thu, mấy năm qua nghịch tử đó đã gây không ít phiền phức cho Hoắc gia, di phụ ở đây xin lỗi Hoắc gia một tiếng. Vốn tưởng nó tới kinh thành sẽ đem sở học báo hiệu triều đình.”
“Nào ngờ nghịch tử này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, thật là gia môn bất hạnh! Ta thân mang trọng trách không tiện đích thân tới đánh chết súc sinh này, đành phiền Hoắc gia niệm tình xưa nghĩa cũ, giúp ta dọn dẹp môn hộ, cứ theo gia quy Hoắc gia mà xử trí.”
Cố Cảnh Tu ngẩng phắt đầu lên, không tin nổi nhìn ta, miệng lẩm bẩm: “Cha ta thương ta nhất, không đâu, thư này là giả…”
Ta nhìn hắn, thần sắc lạnh băng: “Di phụ nghĩ đến thê tử mất sớm, những năm qua đối đãi với ngươi không còn gì để nói. Nhưng người xuất thân từ thư hương môn đệ, bao năm ở triều đình luôn thanh liêm giữ tiết, sao có thể cho phép con trai mình làm ra hạng chuyện này?”
“Cố Cảnh Tu, đừng nói là di phụ, ngay cả ta cũng không muốn nhận biểu ca như ngươi.”
Đồng tử của Cố Cảnh Tu đột nhiên co rụt lại.
Ta cất thư đi:
“Tạm không nói chuyện đó với ngươi, Ôn Trạch và Mộ Dung Nguyệt ta không quản được, nhưng di phụ đã dặn dò rồi, biểu ca như ngươi, ta nhất định phải quản.”
“Ta hỏi ngươi trước, ngươi có biết gia quy Hoắc gia không?”
Cố Cảnh Tu đến kinh thành đã ba năm, tự nhiên cũng biết đôi chút. Sắc mặt hắn bắt đầu tái nhợt.
Ta đưa mắt ra hiệu, tỳ nữ bên cạnh tự nhiên thay hắn trả lời: “Theo tình cảnh của biểu thiếu gia, ở Hoắc gia phải chịu hình phạt chém ngang lưng, tư ý chiếm dụng quân nhu, tội không thể tha!”
Dứt lời, các thị vệ từng là binh lính ở ngoài viện đồng loạt ném tới ánh nhìn khinh bỉ, đồng thanh hô vang: “Tội không thể tha!”
Cố Cảnh Tu không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, hắn cuống cuồng gào lên: “Hoắc Thiên Thu, ta là biểu ca của muội, chuyện lương thảo đó ta không hề hay biết, đều là do Tần Thư Ngạn làm, liên quan gì đến ta?”
“Muội báo tin giả cho cha ta, nếu người biết chuyện sẽ không tha cho muội đâu!”
Ta đã sai người mang kiếm tới, khẽ nheo mắt: “Biểu ca, lời này lừa gạt người ngoài thì được, sao ngay cả ngươi cũng tự tin thế? Tần Thư Ngạn làm sao có được kim bài trên người ta, kim bài đó ta để trong thư phòng của cha, hôm kia chỉ có ngươi từng vào đó.”
“Bằng chứng này nói ra thì cũng hơi khiên cưỡng, vì thế ta cũng không bẩm báo Bệ hạ, chỉ nói cho di phụ biết mà thôi. Nể tình ngươi là biểu ca của ta, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.”
Nói xong, ta vung kiếm, chém mạnh vào mắt cá chân hắn.
Chỉ nghe một tiếng thét thảm thiết, chân Cố Cảnh Tu máu chảy đầm đìa, một bàn chân đứt lìa trên mặt đất, hắn cũng không thốt thêm được lời nào nữa.
“Hình phạt cắt chân này, coi như là chút thể diện cuối cùng ta giữ lại cho biểu ca.”
7
Cố Cảnh Tu bị khiêng ra ngoài.
Nỗi uất ức trong lòng ta cũng vơi đi đôi chút.
Để hắn lại Hoắc gia chỉ thấy thêm xúi quẩy. Nhưng di phụ có thư tới nói người đã xin Bệ hạ cáo lão hoàn hương, Bệ hạ đã chuẩn tấu.
Chắc hẳn chẳng bao lâu nữa người sẽ tới kinh thành đưa Cố Cảnh Tu đi. Nghĩ đến đây, lòng ta trào lên một nỗi xót xa.
Trong ký ức, di phụ thường mặc trường bào trắng ngà, ôn văn nhã nhặn, mang đậm khí chất thư sinh, trông có vẻ dễ tính nhưng lại rất có phong cốt và kiên định.
Giờ đây vì Cố Cảnh Tu mà người cũng phải cáo lão về quê. Còn về quan chức của Cố Cảnh Tu, vốn dĩ cũng chỉ là một chức quan văn không mấy quan trọng.
Bệ hạ nghe chuyện này cũng nhắm mắt cho qua người chỉ phán rằng thân hình tàn tật thì không được vào triều làm quan nữa.
Chức quan đó liền được giao cho người khác. Những ngày sau đó, ta sai người đưa Cố Cảnh Tu tới một gian viện hẻo lánh, chỉ cần giữ cho hắn sống là được.
Còn ta thì theo chỉ dụ của Bệ hạ, tới đòi nốt hai mươi vạn lạng bạc từ chỗ Mộ Dung Nguyệt và Ôn Trạch.
Mộ Dung Nguyệt gắt gao thủ vững viện của mình, cảnh giác nhìn ta: “Đây đều là đồ của ta, Thư Ngạn ca ca đã chết rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?!”
“Dám gọi một nghịch tặc là ca ca, hành vi của Mộ Dung tiểu thư thật đáng nghi, giải về đại lao.”
Ta không chút do dự, rồi lại sang Ôn gia.
Cha của Ôn Trạch làm Tướng phủ trong kinh, người này khác hẳn lão Thừa tướng tiền nhiệm, là một tay tiếu diện hổ, chưa bao giờ để lộ sơ hở cho người khác nắm thóp.
Mấy hôm trước Ôn Trạch lén trốn ra ngoài, bị cha hắn phát hiện lại bị đánh cho một trận tơi bời. Khi ta gặp hắn, mặt hắn trắng bệch.
Thân thể vốn không tốt, giờ trông lại càng liêu xiêu dễ đổ. Nhưng thấy ta, khóe môi hắn lại nhếch lên vẻ giễu cợt, quay mặt đi chỗ khác: “Chẳng phải đây là điều muội mong muốn sao? Giờ mới tới xin lỗi thì muộn rồi.”
Ta nhìn kỹ mặt hắn.
Chẳng lẽ đánh gậy lại có thể đánh hỏng cả não người sao?
“Bệ hạ có chỉ, ngươi cùng Mộ Dung Nguyệt và Cố Cảnh Tu đều biết chuyện đánh tráo lương thảo, hai mươi vạn lượng này do ba người các ngươi cùng gánh vác. Nghĩ chắc các vị cao môn đại hộ sẽ không bận tâm chút bạc lẻ này. Bệ hạ có lời, mỗi người cứ đưa ra mười vạn lượng là được.”
Ôn Trạch đột ngột ngẩng đầu, cau mày: “Muội không phải tới cầu xin ta tha thứ? Mà là còn muốn đòi số bạc đó?”
“Hoắc Thiên Thu, sao muội không thể thấu hiểu lòng người như Nguyệt nhi, mà lúc nào cũng trưng ra cái vẻ như thiên hạ nợ muội vậy?”
Ta lắc đầu: “Các ngươi không nợ ta, mà nợ mười vạn tướng sĩ kia kìa. Số bạc này hôm nay phải giao ra, bằng không ngươi cứ vào đại lao mà ở với Mộ Dung Nguyệt.”
Ôn Trạch nghiến răng: “Cha ta là Thừa tướng đấy! Tình nghĩa thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, chẳng lẽ muội tuyệt tình đến mức này sao?”
Hắn nói không sai, ta và Ôn Trạch có tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Năm đó ta tình cờ thấy hắn khóc một mình, biết cha hắn là Thừa tướng mới nhậm chức vốn rất kính trọng võ tướng, lòng ta nảy sinh tia thương cảm nên đã giúp hắn.
Kể từ đó, ta đã bảo vệ hắn suốt tám năm. Mối quan hệ của ta với Ôn Trạch còn thân thiết hơn cả với Cố Cảnh Tu.
Vì thế ta vẫn còn nhớ, hắn từng hào hứng nói với ta: “Đợi tới sinh nhật Thiên Thu, ta nhất định sẽ mua mười rương pháo hoa hỏa lưu ly rực rỡ nhất.”
Lúc đó ta lắc đầu: “Pháo hoa đó không đáng giá thế đâu, ta chỉ mong biên cương sớm ngày thái bình, tướng sĩ sớm được về nhà, ta cũng sớm được gặp cha.”
Chính vì quá hiểu nhau, nên khi bị đâm sau lưng mới thấy đau lòng nhất. Nhưng tính ta vốn bướng bỉnh, chuyện đã quyết sẽ không bao giờ quay đầu.
Vì thế ta nhìn hắn, khẽ nhếch môi: “Lão Thừa tướng tiền nhiệm còn bị ta chọc tức đến mức phải cáo lão về quê, cha ngươi là Thừa tướng thì đã sao? Lẽ nào lão dám không trả số bạc này?”
“Tiểu nữ nói có đúng không, Thừa tướng đại nhân?”
Giữa lúc Ôn Trạch còn đang ngẩn ngơ, phía sau hắn vang lên một giọng nói đầy giận dữ: “Nghịch tử, ngươi lại làm cái trò gì thế này?!”