Chương 8 - Cung Đấu Sau Khi Xuyên Không
Hóa ra ngươi còn nhớ, hóa ra ngươi cũng biết cơ à.
Ngồi chung một chiếc kiệu, ta nằm trong lòng Thích Kha, khẽ lau nước mắt trên mặt.
Hóa ra nữ tử nhỏ nhẹ nói lời âu yếm rơi nước mắt lại lợi hại tới vậy, hóa ra giả ngây giả ngô còn khiến nam tử vui hơn so với thật lòng.
Thích Kha, ngươi thật sự không đáng đâu.
Sau khi Thích Kha dọn tới cung của ta, hắn truyền chỉ nói không muốn gặp Trịnh Hân Du.
Mưu hại con vua, tội cứ thế mà biến mất.
Ta đã phái Cảnh Dao đi làm thám tử, nàng quay lại nói cho ta biết Trịnh Hân Du sắp tức điên rồi.
Dù sao từ khi Trịnh Hân Du tiến cung đến nay chỉ có nàng hại người khác chứ làm gì có ai hại nàng.
Ta mỉm cười, đây rõ ràng là gậy ông đập lưng ông thôi mà, sao nàng ta phải tức?
Từ nhỏ ta đã được tổ phụ dạy dỗ, bị nghiêm khắc nói là phải kiềm chế bản thân, đối xử với người khác khoan dung độ lương, nhưng Trịnh Hân Du thì khác.
Cảnh Dao nói cho ta biết một tin tức quan trọng khác. Vương gia Lưu Cơ sau khi gặp Trịnh Hân Du vào đêm 30 tại quốc yến đã dây dưa với nàng, còn đồng ý sẽ nâng đỡ nhi tử của nàng ta.
Vương gia Lưu Cơ nhờ vinh quang của tổ tiên nên đang nắm giữ binh quyền đóng quân ở Tây Bắc, nếu không thông đồng với địch thì cũng không phải là uy hiếp lớn.
"Thường ngày Lưu Vương tiếp xúc với Trịnh thị thế nào?" Ta bóc một quả nho nhét vào miệng Cảnh Dao.
Nàng chớp mắt với ta, "Nương nương cứ an tâm dưỡng thai đi, chuyện này để tần thiếp làm."
7.
Ta vốn không định can thiệp vào chính sự, nhưng ta vẫn nhớ tới đợt thu hoạch ở sáu châu Giang Nam năm nay, bây giờ là thời tiết thích hợp để gieo giống, ta không còn cách nào phải đi bàn bạc việc này với Thích Kha.
Ta hỏi hắn có cách gì không, hắn nói hạn úng là do trời định, sao có biện pháp gì được.
Ta im lặng một lát, nhịn cơn tức giận.
Năm ngoái sau khi cứu tế xong, ta đã bàn bạc với huynh trưởng về chuyện này. Huynh trưởng nói mặc dù tốn tiền tài và nhân lực nhưng nếu có thể khởi công xây dựng đập nước và mương máng thì sẽ có hiệu quả.
Chuyện này năm ngoái huynh trưởng đã dâng tấu chương lên, còn nhờ mấy vị thần chuyên về thủy lợi đi tìm hiểu hơn hai tháng, vẽ bản vẽ tỉ mỉ, báo lại cho Thích Kha mấy ngày trước.
Ta đoán có lẽ có nhiều mương và đập nước phải sửa, Thích Kha sợ tốn tiền nên mới định từ bỏ.
Vì thế ta uyển chuyển khuyên nhủ: "Hoàng thượng, nếu cứ nghe theo lệnh trời thì hàng năm chỉ chờ cứu tế nạn dân thôi, như vậy mới thật sự tốn tiền."
Thích Kha bình tĩnh nhìn ta, ta thấy sự kiêng kị trong mắt hắn.
Hắn hỏi lại một câu không hề liên quan: "Hoàng hậu cớ gì cứ muốn xen vào những chuyện không liên quan đến mình vậy?"
Trước đây ta chưa từng so đo, bởi vì ta thấy ta và Thích Kha đã là người một nhà.
Nhưng bây giờ ta không nhịn được muốn tính toán: nếu không phải trước đây ta khăng khăng gả cho hắn làm sao hắn có thể dễ dàng từ Thái tử Đông Cung bước lên ngai vàng như vậy được.
Bao nhiêu chuyện tốn tiền tốn sức, chẳng phải nhờ có nhà mẹ của ta giúp hắn hay sao?
Cho nên bao nhiêu năm trôi qua, hắn đã lấy những gì từ người quyền thế "chẳng liên quan" như ta, chẳng lẽ hắn không biết, không nhớ hay sao?
Ta bực mình, dựa lưng thật mạnh vào ghế. Ta khuyên bảo thân phải bình tĩnh, nhìn thấy bảng hiệu trên cao trong thư phòng: Cần kiệm liêm chính.
Đúng là châm chọc.
"Thần thiếp là Hoàng hậu của một quốc gia, cùng thống trị thiên hạ thái bình với Hoàng thượng. Nếu thần thiếp chỉ biết sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con thì có khác gì dân phụ tầm thường đâu?"
Ta nhìn thẳng vào Thích Kha, cho dù hậu cung tham gia vào chính sự thì đã sao, cũng đâu bằng đế vương là lười biếng như hắn được, "Bây giờ mấy chục nghìn bá tánh đang khó khăn vì nạn úng, thiếp phải có trách nhiệm khuyên nhủ Hoàng thượng cần chính yêu dân."
Thích Kha sửng sốt, bởi vì ta chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng nghiêm khắc như vậy.
Ta nói hết chuyện mình đã bàn bạc với Tứ phi ra, bọn ta đã gửi thư nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ việc xây dựng thủy lợi, chuyện lo lắng sau này đã có ta giải quyết, hắn không phải lo sẽ hỏng việc.
"Mặc dù tốn tiền nhưng sẽ làm được việc tốt cho dân, mong Hoàng thượng nhanh chóng chuẩn bị đi."
Ta ôm bụng hành lễ, hắn không nỡ nên bước đến đỡ ta dậy.
Hắn ôm ta, nói gần trong gang tấc: "Hoàng hậu, trẫm cảm thấy nàng hơi khác."