Chương 10 - Cung Đấu Sau Khi Xuyên Không
Thích Kha nắm tay ta, ánh mắt mơ màng. Hắn từ chối, lấy lý do là dạo gần đây có rất nhiều lời đồn về ta, để qua một thời gian rồi tính.
Hắn tin ta là yêu hậu, giống như từ trước tới nay hắn tin Trịnh Hân Du là Thánh Nữ.
Ngoại trừ nói mấy lời buồn cười, có suy nghĩ kỳ lạ như "nô tài cũng là người, phải được đối xử bình đẳng" thì nàng ta chưa làm được gì cho dân cho nước.
"Hoàng thượng, đã là lời đồn thì tại sao phải tin?" Từ Tố Tố bước lên nói giúp ta.
Cảnh Dao cũng nói theo: "Nếu Hoàng thượng không đồng ý với Hoàng hậu nương nương thì chẳng phải là đang chứng thực những lời đồn đó hay sao. Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn vì mấy lời đồn đó mà đối xử lạnh nhạt với Hoàng hậu nương nương?"
Trịnh Hân Du không nói gì, một lúc lâu sau mới nặn ra được một cái cớ: "Hoàng thượng, mấy tháng nay phải xây dựng mương máng, tạm thời không có tiền thừa để xây nhà đâu!"
Cảnh Dao cười duyên, lại đứng chắn trước mặt Thích Kha: "Chắc Trịnh tần vào cung muộn nên không biết. Phủ của công chúa Húc Hoa nói thẳng ra là do Quốc công phủ chu cấp. Bây giờ có thêm một đứa cháu gái nữa, chẳng lẽ Tiết lão quốc công còn phân biệt đối xử?"
Từ Tố Tố phụ họa: "Theo thần thiếp thì cứ đặt phủ công chúa của công chúa Hi Hoa đến bên cạnh nhà mẹ đẻ của thần thiếp đi. Mặc dù nơi đó không được như phố Thiên Tử nhưng tốt xấu gì trong phủ cũng có một cái sân to, để Hi Hoa theo phụ thân thiếp luyện võ từ nhỏ, rèn luyện sức khỏe."
Ta cười nói: "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, sao dám để Đại tướng quân Trấn Quốc dạy võ cho được."
Từ Tố Tố ngồi xuống bên cạnh giường ta: "Hi Hoa không chỉ là con gái của Hoàng hậu nương nương mà còn là cháu ngoại của Quốc công, cháu ngoại của Tiết Tể tướng nữa. Phụ thân tần thiếp có thể dạy võ cho công chúa tôn quý là vinh hạnh của ông ấy rồi."
Ta nhìn thấy Thích Kha hơi mất tập trung, hi vọng hắn cũng nhớ ra những việc này: Ta là đích nữ của phủ quốc công, là em gái ruột của Tiết Tể tướng đứng đầu triều thần.
Mà các phi tần trong hậu cung ai cũng thân thiết với ta còn hơn cả hắn và Trịnh Hân Du nữa.
Ta Hoàng Hậu một triều.
Là Hoàng hậu mà hắn không thể động đến.
Ta vỗ vào tay Tố Tố, hờ hững nhìn Trịnh Hân Du.
Hắn có thể vì ngươi mà bỏ Hoàng hậu, nhưng không biết có thể vì ngươi mà vứt bỏ hậu cung hay không? Liệu hắn có bỏ được hoàng quyền phú quý hay không?
Nhưng phản ứng của Thích Kha nằm ngoài dự đoán của ta.
"Không thể như thế được." Hắn chăm chú nhìn ta, cặp mắt đó bỗng sáng như khi còn ở Đông cung, "Nếu đã muốn thì phải để trẫm dạy. Học văn tập võ cũng được, phải để trẫm dạy dỗ."
"Mấy năm nay Hoàng hậu đã cực khổ rồi, trẫm nên làm chút chuyện gì đó cho Hoàng hậu."
Lúc Trịnh Hân Du phất tay áo bỏ đi, mắt có giọt lệ, có lẽ không ngờ Thích Kha sẽ cúi đầu trước ta.
Nhưng ta đoán chắc nàng đã hiểu lầm rồi, có lẽ nàng ta nghĩ trong lòng Thích Kha còn có ta.
Ta cảm thấy Thích Kha đang cân nhắc lợi hại mà thôi. Nhưng ta nghĩ Trịnh Hân Du sẽ không hiểu được, bởi vì trong mắt nàng ta, thế gian này không có gì quan trọng hơn tình yêu.
Thích Kha yêu nàng, nhất định phải chống lại thiên hạ, quản việc triều chính là sai, tam cung lục viện là sai, bảo vệ ngôi vị hoàng đế của mình cũng là sai.
Hắn phải từ bỏ giang sơn, từ bỏ bá tánh, từ bỏ hết mọi thứ mới đúng.
Thật ra ta rất tò mò, nếu Thích Kha không phải là hoàng đế, không phải là người có thể điều khiển thiên hạ, không thể cho nàng núi vàng núi bạc sống an nhàn xa hoa lãng phí, thì liệu nàng ta có rung động với hắn không?
9.
Mấy ngày sau khi ta sinh hạ Hi Hoa, Thích Kha lấy lí do thăm tiểu công chúa mà ở tới cung của ta mấy ngày.
Dường như muốn ở lại.
Hắn cực kỳ ân cần, Cự Nhi mang theo thuốc bổ đến, hắn còn tự mình đút cho ta uống. Hắn nói đã có trai có gái với ta là chuyện vui mỹ mãn rồi.
Thật ra ba năm trước đây cũng như vậy.
Chỉ là cảnh còn người mất, mà ta cũng không muốn hồi tâm chuyển ý.
Lúc ta để ý ngươi, ngươi sai thái giám đưa cho ta một lọ hoa ta cũng trân trọng nó; nhưng khi ta không thèm để ý ngươi, ngươi lại chịu thương chịu khó trước mặt ta, ta chẳng cần.
Từ nhỏ Cự Nhi đã thông minh sáng suốt, luôn nghĩ cho ta, hắn thản nhiên vạch trần Thích Kha: "Phụ hoàng đúng là rất yêu Hi Hoa muội muội. Mấy tháng trước mẫu hậu mang thai chưa từng tới thăm, Hi Hoa sinh ra chưa được mười ngày đã muốn tới mòn cả cửa, khiến nhi tử thật ghen tị."
Cự Nhi chăm chỉ chịu khổ, trung nghĩa hiếu thuận mấy năm nay lại bị một đứa thường dân không dân không tên không họ là sủng phi giữa đường ngăn cản làm Thái tử, bảo sao hắn không lạnh lòng cho được.
"Hoàng thượng đừng trách Cự Nhi lỡ lời, dù sao nó cũng lớn rồi, bướng bỉnh." Ta nhìn bóng dáng bận rộn của Thích Kha, nhìn thấy hắn mỉm cười nịnh nọt nói: "Không sao."
"Hoàng thượng, trước đây khi người làm Thái tử bắt đầu xử lý việc triều chính cũng bằng tuổi Cự Nhi bây giờ đúng không?"
Nghe ta nói vậy, bàn tay cầm chén thuốc của hắn khựng lại, ý cười đông cứng trên gương mặt.