Chương 4 - Cưng Chiều Cô Ấy

13

Sau bữa sáng, Thẩm Tiêu ra ngoài.

Gọi điện thoại cho Đỗ Lan xong, tôi bắt đầu lướt điện thoại.

Đột nhiên, tôi thấy một tin hot thấp trên bảng xếp hạng.

【Kỷ Như Ngọc và con trai nhà họ Thẩm hoãn ngày cưới】

Đọc xong, tôi sững sờ một lúc.

Thẩm Tiêu nói không đính hôn, hóa ra chỉ là hoãn lại?

【Hoa trên đỉnh cao và tiểu thư chơi bời trong giới giải trí, đúng là một cặp trời sinh!】

【Nghe nói vì tối nay Kỷ Như Ngọc nhận giải thưởng, Thẩm Tiêu đã đặc biệt hoãn ngày cưới.】

【Kỷ Như Ngọc làm thế nào mà kéo được Thẩm Tiêu xuống khỏi thần đài, chắc hẳn đây là tình yêu đích thực?】

【Kỷ Như Ngọc của chúng ta là người chiến thắng Phật tổ, chắc chắn không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu!】

Trong khu vực bình luận, đa phần là fan của Kỷ Như Ngọc khen ngợi cô ấy, cũng có nhiều người không phải fan đang chúc phúc cho họ.

Có một người đã đăng một bức ảnh.

Kỷ Như Ngọc nhận giải thưởng trên sân khấu, Thẩm Tiêu dưới khán đài cười nhìn cô.

【Là một bệnh nhân đã được Thẩm Tiêu chữa trị suốt bốn năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười.】

【Quả nhiên chỉ có mỹ nhân là không thể kháng cự.】

Không chỉ cư dân mạng, ngay cả tôi cũng lần đầu thấy Thẩm Tiêu cười vui như vậy.

Trong bức ảnh, ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng, dường như chỉ toàn là người trên sân khấu.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy bài đăng trên Weibo của Kỷ Như Ngọc.

【Cảm ơn fan, cảm ơn gia đình, cảm ơn anh.】

Kèm theo bức ảnh Kỷ Như Ngọc mặc áo dài, cầm cúp và hai bàn tay nắm chặt nhau.

Tôi nhìn bài đăng đó rất lâu.

Rồi tự hành hạ mình bằng cách xem lại những bài đăng trước đây của Kỷ Như Ngọc.

Trong mười bài, ít nhất cũng có một hai bài là khoe tình yêu, nhìn ra họ rất ngọt ngào.

Kỷ Như Ngọc cười rạng rỡ và hạnh phúc, như ngày xưa.

Ngày xưa nhận được khoản tiền đặt cọc, mẹ tôi bị bệnh nguy kịch đã có cơ hội phẫu thuật, nhưng cuối cùng tôi cũng không giữ được mạng sống của mẹ.

Tôi coi tất cả những điều này là sự báo ứng của mình.

Vì vậy tôi không nhận số tiền sau đó của nhà họ Thẩm.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng kiếm tiền nhanh chóng trả lại cho nhà họ Thẩm, rồi xin lỗi Thẩm Tiêu, cầu xin anh tha thứ cho những việc tôi làm khi đầu óc không tỉnh táo.

Nhưng tôi không ngờ lại mang thai.

Thời gian đó, tôi đắm chìm trong nỗi đau mất mẹ, đến khi nhận ra điều bất thường, bụng tôi đã khá lớn.

"Bụng đã lớn thế này rồi, cô không nhận ra sao?"

Bác sĩ di chuyển đầu dò siêu âm, "Nhìn có vẻ đã được bốn tháng, thật là một bà mẹ vô tâm."

Tôi nhai đi nhai lại từ "mẹ" này, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt.

"Muốn nghe tim thai không, rất khỏe đấy." Nói rồi, bác sĩ đã bật âm thanh cho tôi nghe.

"Thình, thịch" – hai âm thanh xen lẫn nhau.

"Đứa trẻ rất khỏe. Bố đứa trẻ đâu? Không đi cùng cô à?"

Có lẽ thấy tôi lúng túng, bác sĩ vội nói,

"Xin lỗi. Nhưng, cô định giữ đứa trẻ chứ? Bốn tháng thai đôi, phá bỏ có thể rất hại cho cơ thể, ảnh hưởng lớn đến tử cung của cô. Nhiều người từ đó không thể sinh sản được nữa."

"Hơn nữa, hai đứa bé rất ngoan, tôi thấy cô cũng không có nhiều phản ứng thai nghén."

Tôi nhìn tờ siêu âm, "Đây là chân của đứa trẻ phải không?"

"Đúng vậy, bốn cái chân, bốn cái tay, ôm lấy nhau, xem ra hai đứa bé rất thân nhau." Giọng bác sĩ rất ấm áp.

Trái tim tôi cũng mềm lại.

Hay là... giữ lại đi.

……

"Đây là hai triệu, thưởng cho cô vì đã dụ dỗ Thẩm Tiêu phá giới."

Không lâu sau, Kỷ Như Ngọc tìm đến tôi, đưa cho tôi một chiếc thẻ.

Kỷ Như Ngọc dường như rất thích mặc sườn xám, ngồi trước mặt tôi đầy duyên dáng.

Còn tôi chìm trong nỗi đau, không muốn chăm sóc bản thân, trông thật tồi tàn.

"Tôi đã nhận tiền của nhà họ Thẩm rồi." Tôi cảm thấy khó xử nhưng vẫn từ chối, "Số tiền đó là đủ rồi."

"Không không, " Kỷ Như Ngọc nở nụ cười,

"Đây là phần thưởng của tôi cho cô."

"Tại sao?"

"Tất nhiên là vì... anh ấy đã phá giới, người khác mới có cơ hội."

"Tôi nói cho cô biết, Thẩm Tiêu chưa từng để người phụ nữ nào tiếp cận."

"Hồi trung học chúng tôi ngồi cùng bàn, anh ấy ghét phải ngồi cách xa tôi cả tám trượng."

"Trước đây anh ấy thường đến chùa lễ Phật vào cuối tuần, nhưng từ khi cô xuất hiện, anh ấy không đi nữa."

"Tôi thấy, mùa xuân của anh ấy sắp đến rồi, mùa xuân của tôi cũng sắp đến rồi." Cô Kỷ Như Ngọc cười khúc khích, đẩy tấm thẻ về phía trước, "Mật mã là ngày sinh của anh." Không đợi tôi từ chối, cô ấy đã đứng dậy rời đi.

Tôi chạy ra ngoài, nhưng thấy Kỳ Như Ngọc đã lên xe. Ghế lái là một bóng hình quen thuộc.

Tôi nắm chặt tấm thẻ, nhìn chiếc xe rời đi. Tấm thẻ đó, tôi giữ mãi, không động đến, sau này nhờ người trả lại cho Kỷ Như Ngọc.

Bao năm qua, tôi cố ý không chú ý đến những tin tức liên quan đến Thẩm Tiêu và Kỷ Như Ngọc.

Dù ở cùng một vòng tròn với Kỷ Như Ngọc, tôi cũng cố gắng tránh gặp cô ấy.

Không ngờ lần này vừa về Bắc Thành, lại đụng ngay vào mắt.

Tôi cười, ngả người ra ghế sofa, lẩm bẩm, "Vẫn không thể buông bỏ. Năm xưa thật là hà tất chứ?"

Vẫn nên nhanh chóng rời đi, rời khỏi Bắc Thành mới là việc quan trọng.

Vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, hai bảo bối nhà tôi gọi điện tới.

Hai đứa trẻ đều thích nói. "Mẹ, mẹ, mẹ bao giờ về? Con nhớ mẹ." Đây là em gái Kỳ Kỳ thích làm nũng.

"Mẹ, con cũng nhớ mẹ." Đây là anh trai Lạc Lạc. "Mẹ, có phải mẹ đi tìm bố cho chúng con không!" Hai bảo bối, mỗi đứa một câu, làm tôi đau đầu.

Thật là gánh nặng ngọt ngào.

Lạc Lạc đột nhiên ghé vào tai Kỳ Kỳ, "Em quên rồi à? Không được nói chuyện về bố."

Kỳ Kỳ vội vàng bịt miệng mình lại. Giọng nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

Tim tôi chua xót, đột nhiên nghi ngờ việc làm của mình.

Vội vàng chuyển chủ đề, giải thích với các con tôi sẽ về Hàng Châu muộn hơn, sau khi giải thích xong, chúng phải đi nhà trẻ.

Các con cứ gọi mẹ ơi, mẹ ơi, làm tim tôi vừa chua xót vừa mềm mại. Không nỡ dứt điện thoại.

Ngẩng đầu lên thấy Thẩm Tiêu đứng ở cửa phòng khách. "Anh, anh về từ khi nào vậy!"

Chết tiệt, cửa nhà Thẩm Tiêu sao lại không có tiếng động gì cả! "Có lẽ... từ khi em kết thúc cuộc điện thoại với Đỗ Lan?"

14

Chẳng phải anh ấy đã nghe hết rồi sao?

Chuyện này...

"Nếu tôi nói, hai đứa trẻ là tôi nhận nuôi, anh có tin không?" Tôi nắm chặt điện thoại, nói ra câu ngớ ngẩn vô cùng.

Thẩm Tiêu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, không khí trở nên im lặng.

Khi tôi đang ngồi không yên, anh ấy mới nói, "Tin."

"Hả? Anh tin sao?" Thẩm Tiêu phải có chỉ số thông minh hơn một trăm chứ, thế nào cũng phải là một thiên tài.

"Chẳng qua là em vừa vặn nhận nuôi hai đứa trẻ trông giống em thôi, phải không?" Thẩm Tiêu đưa tay lấy một quả cam, bóc ra và bắt đầu ăn.

"Ừ thì, thực ra hai đứa trẻ là của tôi và chồng cũ. Chồng cũ của tôi đã chếc, tôi lại phải ở trong giới giải trí..."

"Khụ, khụ khụ—" Thẩm Tiêu đột nhiên bị nghẹn, mãi mới bình tĩnh lại, từng chữ một nói,

"Chồng, cũ, của em? Còn chếc rồi?" "Đúng vậy, nên thực ra tôi là một góa phụ.

Anh vẫn nên để tôi đi, không thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh."

Xem tôi nghĩ cho anh ấy nhiều thế nào.

Ánh mắt Thẩm Tiêu tối lại, "Em rất muốn đi sao? Dù phải từ bỏ việc tuyển mới của đoàn kịch Bắc Thành?"

"Thực ra— Hàng Châu cũng có đoàn kịch." Tôi thì thầm.

Cảm thấy mình như một kẻ vong ân.

Lại một khoảng im lặng, khi anh ấy mở lời lần nữa, giọng anh ấy đã khàn đi. "Được, tôi đồng ý, để em đi.”

15.

Điều kiện để anh ấy thả tôi đi là tôi phải ở lại thêm hai ngày nữa.

Tôi đã đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiêu tự lái xe, đưa tôi đi, đường càng đi càng hoang vắng, cuối cùng lại đến một ngôi làng.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy sân khấu trong làng và các cụ ông cụ bà đang ngồi trên ghế nhỏ chờ xem kịch.

"Có muốn thử không?" Thẩm Tiêu đóng cửa xe, ra hiệu tôi nhìn về phía sân khấu.

Sân khấu này rõ ràng là mới dựng.

"Nghe nói hôm nay có diễn kịch, không biết diễn vở nào nhỉ?"

"Kệ nó là vở nào, tôi mấy chục năm rồi chưa được xem kịch trực tiếp."

Thẩm Tiêu đặt một tay lên vai tôi, "Nhìn thấy chưa, họ rất mong đợi. Tôi... cũng rất mong đợi."

"Nhưng không có đoàn diễn..."

"Nhược Nhược!" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vội quay đầu nhìn, "Sư huynh!"

Người đến là sư huynh của tôi khi học kịch, Tần Xuyên, bây giờ cũng là thành viên của đoàn kịch. Không ngờ anh ấy lại đến.

"Thẩm tiên sinh nói rằng người ở đây rất thích nghe kịch, còn nói em rất muốn biểu diễn, chúng ta hiện cũng không có buổi diễn nào, nên anh đã tập hợp các sư đệ sư muội trước đây."

Nghe xong, tôi nhìn Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu gật đầu, "Đi đi, tôi cũng mang theo chuyên viên trang điểm và trang phục rồi."

Sau khi bàn bạc với các sư huynh, chúng tôi quyết định diễn vở "Ngọc Đường Xuân" mà tôi đã tập luyện.

Đây là một vở lớn, là một vở tôi đã năm năm không diễn.

Một khi sân khấu bắt đầu, không thể dừng lại.

Tôi tưởng rằng người sẽ dần ít đi, nhưng không ngờ, ngay cả vào giờ ăn trưa, người vẫn ngày càng đông.

Ban đầu đều là người trung niên và cao tuổi, sau đó dần xuất hiện những người trẻ tuổi lái xe đến.

Tôi nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen giữ trật tự tại hiện trường.

Ngôi làng nhỏ bé, lại trở thành một sân khấu lớn.

Không thể phủ nhận, cảm giác mỗi lần đến cao trào đều có người vỗ tay hưởng ứng, khiến sự kiên trì nhiều năm của tôi có chỗ đứng.

Khi màn biểu diễn kết thúc, mọi người vẫn chưa rời đi.

Trong xe tẩy trang, tôi nghe thấy tiếng người bên ngoài. "Hát hay quá, hát hay quá." "Không biết sau này có còn cơ hội nghe nữa không?"

Mấy ông bà cụ vừa cảm thán vừa không nỡ rời đi, hy vọng có thêm một buổi diễn nữa.

"Bà con, nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ trở lại. Sau này nếu diễn tại nhà hát lớn, chúng tôi cũng sẽ mời mọi người. Xin mọi người giúp quảng bá thêm cho kinh kịch hôm nay."

Thẩm Tiêu đứng bên ngoài xe, giải thích với họ, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy sức mạnh.

Tay tôi tạm dừng việc tẩy trang, Thẩm Tiêu này... vẫn luôn hiểu tôi, vẫn luôn khiến lòng tôi rung động.

"Cô lên hot search rồi!"

Đỗ Lan đưa điện thoại ra, ánh mắt nghiêm trọng.

【Giang Nhược Nhược Thẩm Tiêu ngoại tình.】

【Giang Nhược Nhược đoàn kịch Bắc Thành.】

Hai từ khóa, đỏ đến mức đen.

Có người đã tiết lộ tôi đăng ký vào đoàn kịch Bắc Thành, nói rằng đã học kịch mười mấy năm, sẽ bị diễn viên chiếm chỗ.

Ngay sau đó, lại có người đăng tải những bức ảnh chúng tôi biểu diễn tại làng hôm nay, Thẩm Tiêu đứng ở góc, nhưng vẫn bị chụp lại.

【Giang Nhược Nhược không phải có kim chủ sao? Tại sao lại đến chen chân!】

【Thương cho Kỷ Như Ngọc, bị một diễn viên không có tiếng tăm nào cướp mất chỗ.】

【Còn nói là tin Phật, không khác gì đàn ông hôi thối!】

【Có ai còn nhớ Giang Nhược Nhược đã từ bỏ nghệ thuật để vào giới giải trí kiếm tiền không? Bây giờ bám được kim chủ là chuẩn bị an nhàn rồi?】

Đây vẫn còn là những bình luận ôn hòa, có những bình luận thật sự không thể chịu nổi.

Tôi liếc nhìn Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại bên ngoài, nói với Đỗ Lan, "Phát thông báo đi, nói rằng tôi và Thẩm Tiêu không có quan hệ gì, tôi cũng sẽ rút khỏi kỳ thi của đoàn kịch Bắc Thành."

"Được."

Đỗ Lan đang trao đổi với đội ngũ về cách viết thông báo, đột nhiên kích động. "Thẩm Tiêu, không, không phải Thẩm Tiêu, Tập đoàn Thẩm Thị đã phát thông báo!"

"Gì cơ?" Tôi vội mở điện thoại, tìm danh sách theo dõi. Quả nhiên, thông báo của Tập đoàn Thẩm Thị đang ở trên cùng.

【Tôi từng một lòng hướng Phật, là cô ấy, trong bộ trang phục màu xanh, đã cản đường tôi đến với thần Phật. Vì vậy, cô ấy chính là ánh sáng trong lòng tôi. Chúng tôi đã từng chia xa và bây giờ đang cố gắng theo đuổi, xin mọi người đừng suy đoán ác ý.】

Đính kèm là bức ảnh tôi hát kịch trên sân khấu thời đại học.

Rõ ràng, đây là do Thẩm Tiêu viết.

Nhìn thấy thông báo này, tâm trạng tôi thật khó tả.

Vậy là, Thẩm Tiêu... đã quen biết tôi từ lâu.

Nhưng, còn Kỷ Như Ngọc thì sao? Một phần cư dân mạng rất giận dữ, kéo nhau đến dưới bài đăng của Kỷ Như Ngọc để an ủi.

Kỷ Như Ngọc đăng một bài viết trên Weibo, 【Những năm qua, hóa ra là đã đặt niềm tin sai chỗ!】

Lòng tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi. Thẩm Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?

16

Tối hôm đó, Thẩm Tiêu đưa tôi đi dự một buổi tiệc tối.

Vừa mới dừng xe, tôi đã thấy Kỷ Như Ngọc trang điểm lộng lẫy bước vào hội trường.

Bước chân của tôi dừng lại, vội rút vào trong xe, "Tôi không đi nữa."

"Nhược Nhược"

Thẩm Tiêu có lẽ không ngờ tôi thay đổi ý định đột ngột, giọng nói cũng nghiêm trọng hơn, "Cùng tôi tham dự hoạt động khó khăn vậy sao?"

Tôi khoanh tay, "Không đi!"

"Em không muốn rời đi nữa sao?"

"Vị hôn thê của anh còn ở trong đó, anh lại muốn tôi khoác tay anh vào sao?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, "Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, không ngờ anh còn có tiềm năng làm kẻ xấu!" "Người yêu cũ gặp người yêu mới, anh không sợ chuyện bại lộ sao?!" "Vừa nói yêu tôi, vừa mập mờ đính hôn với người khác!"

Nói xong, tôi mạnh tay đóng cửa xe, "Tài xế, chúng ta đi!"

"Không, Giang tiểu thư, tôi nghĩ cô vẫn nên vào cùng Thẩm tổng đi." Tài xế hình như đang nín cười, nhưng nhìn Thẩm Tiêu ngoài xe, lại quay đầu nhịn lại.

"Không!"

Ngay giây sau, Thẩm Tiêu trực tiếp mở cửa xe, nắm chặt tay tôi kéo ra ngoài, "Giang Nhược Nhươnc! Em đang nói nhảm gì vậy?"

“Anh..."

"Đừng lo, sẽ không để em chịu đựng những lời bàn tán đâu."

Anh chỉnh lại váy của tôi, khẽ mỉm cười, "Đi thôi."

Vừa vào trong hội trường, chúng tôi đã thu hút vô số ánh nhìn.

Chỉ vài bước ngắn ngủi, tôi đi mà tim đập thình thịch.

Nhiều người cúi đầu xì xào bàn tán, tôi thậm chí còn nhìn thấy bà nội của Thẩm Tiêu, một bà cụ sang trọng quý phái. Bà cụ ngẩn ra một lúc.

Tôi dừng bước, xong rồi, phá hỏng hôn nhân tốt đẹp của cháu bà, không biết bà cụ có ăn thịt tôi không.

"Bà cụ nhà anh có bị anh làm tức chếc không?"

Tôi nghiến răng nói nhỏ vào tai Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nghiêng đầu nghe tôi nói xong, lập tức phớt lờ tôi.

"Xong rồi, bà cụ nhà anh đang đi về phía này, bà ấy có đánh tôi không?"

"Xong rồi, vị hôn thê của anh cũng tới, cô ấy có tát tôi không?"

Trời ạ, tôi thực sự sợ mà.

"Giang Nhược Nhược, nhiều năm rồi, em vẫn nhiều lời như vậy? Chả trách bọn trẻ cũng nói nhiều."

Hai người càng lúc càng đến gần, tôi muốn rút tay ra nhưng bị Thẩm Tiêu giữ chặt.

"Thẩm—"

Kỷ Như Ngọc vừa mở miệng, tôi liền rút tay ra ngay, "Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi không có quan hệ gì cả!"

Thấy hai người họ ngạc nhiên, tôi tiếp tục giải thích, "Thật mà! Ngày mai tôi về nhà rồi."

"Cô không thể đi được!" Hai người họ đồng thanh.

"Hả?"