Chương 3 - Cưng Chiều Cô Ấy

9

“Em cũng thật mặt dày, người ta rõ ràng không có ý với em."

Đỗ Lan nghe xong, bĩu môi: "Gương mặt vô dục vô cầu của Thẩm Tiêu, em làm sao có thể ra tay được."

Tôi thở dài, "Vì tiền thôi mà."

"Vì tiền? Chị nghĩ em đơn giản là nhắm vào thân thể người ta, tiện thể thỏa mãn cái tính hiếu thắng chếc tiệt của em.”

Đỗ Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì, kích động nắm lấy tay tôi.

"Vậy đứa trẻ là sao có? Anh ấy đã động lòng với em đúng không?"

"Đâu có..."

"Cô Giang, tiết mục tiếp theo là của nhóm cô, nên đi chuẩn bị rồi." Nhân viên làm việc đột nhiên gọi tôi.

Tôi vội vàng đáp, vẫy tay áo, gọi những người cùng biểu diễn với tôi đi chuẩn bị.

Vừa bước lên sân khấu, tôi đã nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh.

"Ai vậy? Sao lại hát Kinh kịch ở đây?"

"Thật kỳ lạ, có ai hiểu không?"

"Chắc ai đó đưa tiền để được biểu diễn."

Dưới khán đài đột nhiên vang lên một tràng pháo tay, ánh mắt tôi không tự chủ bị Thẩm Tiêu thu hút.

Anh cởi áo khoác, mặc một bộ vest đen, thả lỏng cánh tay dựa vào mép ghế, nhẹ nhàng vỗ tay.

Thấy Thẩm Tiêu vỗ tay, những người xung quanh dù không hiểu tình hình cũng theo đó mà vỗ tay.

Hôm nay tiết mục tôi chọn là "Ngọc Đường Xuân", cả vở diễn phải hát hơn hai giờ đồng hồ, nên tôi chỉ chọn đoạn cuối, gọi là "Đoàn viên".

Tiết mục do ban tổ chức chỉ định, vừa hay tôi cũng biết hát.

Nói ngắn gọn, vở diễn là câu chuyện hợp tan tan hợp, lời thoại tương đối dễ hiểu.

Trong quá trình hát, tôi nhận ra những người dưới khán đài vừa rồi còn xôn xao không hiểu, dường như đã lắng nghe.

Thậm chí sau những nốt cao, tiếng vỗ tay dưới khán đài càng lúc càng lớn, tôi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Chuyến này, hy vọng không uổng phí.

Vài phút của đoạn diễn kết thúc, tôi trở về hậu trường để tẩy trang.

Vừa mới ngồi xuống, đã có người mang hoa tới.

Chuyến đi lần này không công khai, chắc không phải fan gửi.

"Đừng đoán nữa, trợ lý của Thẩm Tiêu gửi đến."

Đỗ Lan nhét bó hoa vào tay tôi, "Hoa hướng dương, đúng gu của em, còn nói là không động lòng?"

"Nhưng chuyện em thích hoa hướng dương cũng không phải là bí mật." Tôi vừa cởi trang phục diễn vừa bĩu môi nói.

Là người nổi tiếng, sở thích của tôi dĩ nhiên là công khai.

Chuyên viên trang điểm bận rộn một lúc mới tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt tôi.

Vừa tẩy trang xong, tôi đã bị Đỗ Lan kéo lại, "Đi thôi, phải đưa em về chủ nhân của em, hôm khác nhớ kể nốt câu chuyện cho chị nghe."

"Không cần hôm khác, hôm nay cũng được."

Nói xong, tôi lén lút đi ra phía sau sân khấu, tìm bóng dáng của Thẩm Tiêu.

"Chị nói với em rồi, chị đã đặt vé máy bay, chúng ta về Hàng Châu ngay."

"Đang tìm tôi? Muốn đưa người của tôi về Hàng Châu?"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Đỗ Lan đã lùi lại vài bước:”Sao Thẩm tiên sinh lại đến đây? Tôi đang định đưa Nhược Nhược lên xe của ngài."

Nói xong, Đỗ Lan đẩy tôi về phía trước, còn thì thầm bên tai tôi:

"Đi nói rõ mọi chuyện, có chuyện gì gọi cho chị, chị sẽ mang vệ sĩ đến để hỗ trợ."

Tôi loạng choạng, suýt nữa không đứng vững.

Ngay khi ngẩng đầu lên, tôi thấy bàn tay Thẩm Tiêu đưa ra, rồi nhanh chóng rụt lại, nắm chặt thành quyền.

Năm đó, anh cũng siết chặt nắm đấm như vậy, bị tôi dùng từng ngón tay một mà gỡ ra.

Tôi thở dài, "Đi thôi."

10.

Rời khỏi hội trường, đã gần mười hai giờ.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ tìm một quán cà phê để nói chuyện, không ngờ anh ấy trực tiếp đưa tôi về nhà.

Anh bước xuống xe trước, nhìn tôi ngồi trong xe đầy bất an:

"Tôi nghĩ tôi không vào được không? Vị hôn thê của anh biết thì không hay."

"Không có vị hôn thê." Thẩm Tiêu đột nhiên ngắt lời tôi, nói nhỏ.

"Hả?"

"Cô Giang, Thẩm tổng của chúng tôi chưa đính hôn. Tối nay chỉ là tiệc gia đình của nhà họ Giang và nhà họ Kỷ."

Tài xế quay lại nói, "Thẩm tổng vì tham gia sự kiện, nên không đi dự tiệc."

Tôi sững sờ, nhìn Thẩm Tiêu, không có vị hôn thê, vậy tin tức trước đây là ai tung ra?

Tin giả về con trai trưởng nhà họ Thẩm, không lẽ có người dám lan truyền?

Chẳng lẽ là Thẩm Tiêu tự tung ra? Không phải anh ấy đang trêu đùa cả giới sao?

"Đúng vậy, là tôi tung ra."

Thẩm Tiêu lắc nhẹ chuỗi hạt trên tay, giải đáp ngay thắc mắc của tôi:”Nếu tôi không nói đính hôn, em có đến Bắc Thành không?"

"Điều này..." thật sự là không.

"Vẫn chưa xuống xe?"

Chuỗi hạt trong tay Thẩm Tiêu xoay tròn:

"Sao vậy? Năm đó dám ngủ trong phòng nghỉ của tôi, giờ không dám vào nhà tôi?"

"Đợi đã.”

Tôi dừng chân, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của Thẩm Tiêu, cảnh giác:

“Tôi vào rồi có ra được không? Anh không định giam tôi chứ?"

Chủ yếu là, từ khi trở lại gặp Thẩm Tiêu lần này, tôi cảm thấy không đúng lắm.

Hiện tại ánh mắt của Thẩm Tiêu nhìn tôi rất kỳ lạ, chỉ cần liếc nhìn anh ấy, tôi đã cảm thấy run rẩy toàn thân.

Anh gần như nửa đỡ nửa kéo tôi vào nhà anh.

Thật sự không thể không khiến tôi suy nghĩ nhiều.

Sau khi tôi hỏi câu này, không khí trở nên im lặng.

Ngay cả chuỗi hạt trên tay Thẩm Tiêu cũng dừng lại một chút.

Rồi chậm rãi xoay tiếp, anh còn cười nhẹ:”Nếu tôi nói là đúng thì sao?"

Tôi nhìn chuỗi hạt trong tay anh, âm thanh nặng nề nhưng có chút thanh thúy truyền đến, tôi vội xin lỗi:”Xin lỗi, tôi đã mạo phạm anh."

11.

Tôi đang nghĩ gì vậy, anh ấy là Thẩm Tiêu, làm sao có thể làm những việc như thế. Anh ấy đâu phải là kẻ bệnh hoạn.

"Không sao, không có gì xúc phạm. Yên tâm, sẽ không làm gì cô đâu." Nói xong, anh lịch sự đứng sang một bên, nhường đường cho tôi ra ngoài.

Nhìn động tác lịch lãm của anh, tôi tự trách mình đã nghĩ quá nhiều.

Sau khi vào nhà, Thẩm Tiêu trực tiếp dẫn tôi đến một căn phòng.

"Ở đây có đồ ngủ, em tắm trước đi."

Nói xong anh ra ngoài.

Đợi tôi tắm xong, Thẩm Tiêu đúng giờ bước vào, một tay còn đang lau tóc.

"Anh vào làm gì?"

"Máy sấy tóc ở phòng em." Thẩm Tiêu nói, rồi thẳng tiến vào phòng tắm của tôi, lấy máy sấy tóc ra và bắt đầu sấy tóc.

"Biệt thự lớn như vậy, chỉ phòng tôi mới có máy sấy tóc sao?"

Thẩm Tiêu bất lực nhìn tôi, "Nhược Nhược, nhìn thấu không nên nói thẳng."

Sấy khô tóc xong, anh lại gọi tôi qua, "Nhược Nhược, qua đây, tôi sấy tóc giúp em."

"Ừm? Chuyện này có vẻ mờ ám quá không? Sấy tóc nên để anh và vợ anh làm với nhau chứ?"

"Qua đây."

"Ồ."

Chắc chỉ là sấy tóc thôi mà?

Máy sấy tóc kêu ù ù, không biết có phải do gió quá nóng không mà mặt tôi bắt đầu đỏ lên.

Cuối cùng khi tóc đã khô, tôi vội vàng đứng dậy.

Nhưng Thẩm Tiêu nhanh chóng đè tôi xuống, tay anh đặt lên mặt tôi, "Sao mặt nóng vậy?"

Vừa nói anh vừa tiến gần tôi, "Không lẽ bị sốt sao?"

Nhìn thấy khuôn mặt anh dần tiến lên, tôi vội nhắm mắt lại.

Rồi tôi nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, "Sao, đang mong chờ gì à?"

"Anh, anh mới đang mong chờ gì!" Nghe giọng trêu chọc của anh, tôi vội phản bác.

Trời ơi, mặt tôi càng đỏ hơn.

Dù đã sinh hai đứa con, nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.

Thẩm Tiêu nhướn mày, "Tôi thật sự đang mong chờ."

Tôi vội vàng chạy đến ghế sofa ngồi xuống.

"Nhược Nhược, em không có gì muốn nói với tôi sao?" Anh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống như muốn nói chuyện gì đó.”

12

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, Thẩm Tiêu đã không còn ở trong phòng.

Điện thoại bỗng rung lên.

"Xem Weibo ngay!!" Tiếng hét của Đỗ Lan vang lên từ đầu dây bên kia.

Từ khóa "Giang Nhược Nhược kinh kịch" đang nằm ở vị trí cao.

Tim tôi chùng xuống, như khi chờ kết quả thi đại học, mở từ khóa ra.

Không thể nào, từ khóa này đã xuất hiện từ khi tôi vừa mới vào làng giải trí không lâu.

Lúc đó tôi bị chửi đến suýt nữa phải rời khỏi giới.

Mở ra xem, tôi mới biết có người đã đăng video tôi hát Kinh kịch tối qua lên mạng.

Sau một đêm, rất nhiều người đã xem.

"Wow, tạo hình thanh y của Giang Nhược Nhược thật đẹp, đúng là nàng Tô Tam xinh đẹp nhất!"

"Tìm hiểu về Kinh kịch, Giang Nhược Nhược thực sự có căn bản, giọng hát này thật hay!"

"Sao cô ấy có thể trang điểm dày như vậy mà vẫn toát lên vẻ kiều diễm thế này?!"

"Hậu duệ của trường phái Giang, quả nhiên danh bất hư truyền."

Từng dòng từng dòng lướt qua, không có một dòng nào chửi tôi.

Dù có người chỉ ra điểm chưa hoàn thiện của tôi, nhưng cũng là những đánh giá rất chuyên nghiệp.

Như một khu vực bình luận giả vậy.

"Tôi không mua thủy quân. Nhưng hơi lạ, không có một bình luận tiêu cực nào. Có phải là Thẩm Tiêu mua không?"

Thẩm Tiêu...

Tôi vội vàng xuống lầu, Thẩm Tiêu đã ngồi ăn sáng tại bàn.

"Thẩm... Thẩm Tiêu, tin tức về việc tôi hát Kinh kịch..."

"Do tôi mua."

Chưa đợi tôi nói xong, Thẩm Tiêu đã thẳng thắn nói:

"Tiết mục của cô rất tốt, vì vậy tôi đã nhờ người xóa bớt những bình luận tiêu cực, chỉ để lại những bình luận tốt."

"Bồ Tát sống! Anh đúng là Bồ Tát sống! Tôi nhất định sẽ đến trước Phật tổ cầu nguyện cho anh!"

Thẩm Tiêu đang ăn thì dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi,

"Một tuần nữa, Đoàn Kinh kịch Bắc Thành tuyển diễn viên mới, tôi đã đăng ký cho em rồi, em hãy thử xem."

"Hả?"

Vậy là tôi phải tiếp tục ở nhà anh sao?

Thậm chí, nếu được nhận, có lẽ tôi sẽ phải ở lại Bắc Thành?

Không phải là ở ngay dưới mắt anh sao?

"Sao vậy," Thẩm Tiêu đứng dậy, bước về phía tôi, "Em không muốn tham gia?"

Cái này... cái kia...

"Được thôi, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Tôi vẫn đồng ý, cùng lắm là biểu diễn không tốt để không được nhận.