Chương 1 - Cục Than Nói Chuyện Lúc Giao Thừa
Quê tôi có một tập tục đón Tết rất kỳ lạ: mỗi nhà đều phải giết một con chó.
Rồi gọi họ hàng bạn bè đến tụ tập ăn lẩu thịt chó thật linh đình.
Nhưng duy nhất có một điều cấm kỵ: không ai được giết chó nhà mình.
Tối ngày 23 tháng Chạp.
Ba tôi lại muốn giơ dao chém “Cục Than” – con chó nhà nuôi đã lâu.
Bà nội can ngăn, nói giết chó nhà là phạm tội, sẽ gặp tai họa.
Ba tôi không tin, vung dao chém thẳng một nhát, bổ đôi nửa cái đầu Cục Than.
Không ngờ, Cục Than lại đột nhiên mở miệng nói tiếng người:
“Giết chó nhà mình, cả nhà lần lượt chui vào mộ.”
Tôi sợ hãi lùi mãi về sau.
Cục Than ngoẹo cái đầu be bét máu nhìn tôi chằm chằm: “Mày là đứa cuối cùng.”
1
Tôi hoảng loạn chạy thục mạng vào trong nhà, đập cửa phòng bà nội như điên.
Đêm khuya thanh vắng, cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên tiếng kẽo kẹt, nghe như chiếc hộp thủng gió.
“Bà ơi! Con chó… con chó biết nói rồi!” Tôi vừa khóc vừa hét.
Bà nội mở cửa, nghe tôi nói xong thì mặt tái mét.
“Chết rồi… Chó ngũ hắc vốn rất thông linh. Giờ nó mang oán khí, sắp thành yêu tinh rồi.”
Nghe thế, tôi run lẩy bẩy hỏi: “Vậy ba con thì sao? Ba vẫn còn ngoài vườn…”
Bà cau mày, vào phòng lấy ra một gói vải vàng, rồi kéo tôi vào bếp.
Bà cầm cái nồi lớn, nhấc lên, bảo tôi chui vào trong lòng bếp.
“Bếp có Táo Quân phù hộ. Con núp ở đó đừng phát ra tiếng nào. Bà đi đưa ba con về.”
Bà úp cái nồi lên đầu tôi, tôi thu mình trong lòng bếp, nhắm tịt mắt, không dám cử động.
Tôi không thể quên được hình ảnh của Cục Than: đầu rũ xuống, một bên mắt rơi ra khỏi hốc, răng nanh sắc nhọn lộ ra, còn dính đầy máu đỏ và nước dãi nhớp nháp.
Miệng nó cứ há ra rồi ngậm lại, hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Không biết đã bao lâu trôi qua ngoài nhà vẫn im lặng, bà nội cũng chưa quay lại.
Tay chân tôi tê cứng, liền định mở nồi ra thở chút khí.
Tôi nhích đầu đội nồi mở hé một khe nhỏ, nhìn qua cửa sổ — liền thấy một bóng người đang lén lút di chuyển dọc theo mép cửa sổ.
Tôi theo phản xạ muốn kêu lên, nhưng nhớ lời bà dặn, vội bịt chặt miệng lại.
Rất nhanh sau đó, bóng người ấy đã đứng ngoài cửa.
“Bùm! Bùm! Bùm!” – Mấy tiếng đập cửa vang lên nặng nề khiến tôi dựng cả tóc gáy.
Tiếp theo đó là giọng ba tôi:
“Dương Dương, mở cửa đi, là ba đây!”
Tôi lập tức hất nồi, chui ra khỏi bếp, định chạy ra mở cửa.
Là ba thật rồi! Chắc bà đã đưa ba về!
Nhưng vừa bước tới gần cửa, tôi bỗng khựng lại.
Tại sao ba lại phải nhấn mạnh “là ba đây” nhỉ?
Với lại, cửa đâu có khóa, chỉ cần vặn là mở được cơ mà?
Nghĩ đến chuyện lúc nãy Cục Than biết nói, tôi nuốt nước bọt cái ực, đứng chết trân tại chỗ.
Không lẽ… người bên ngoài không phải ba?
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lao trở lại vào bếp.
Nhưng vì quá gấp, tôi quên úp lại cái nồi lên đầu.
Lúc đó cửa đã bị đạp tung, tôi không kịp quay lại lấy nồi nữa, đành vội vã chà tro bếp bôi đầy lên mặt, mong sao nó không nhìn thấy mình.
Từ trong khe bếp, tôi nhìn thấy cái bóng người ấy dài ngoằng, bị kéo dài như quỷ ảnh.
Hắn từng bước bước vào trong nhà, dáng đi cứng ngắc, giống hệt một kẻ vừa mới tập đi.
“Dương Dương… con trốn đâu rồi, hả con?”
2
Trong lòng bếp chật hẹp, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Tôi co người lại thành một khối, không dám nhúc nhích.
Ba tôi lần mò khắp nơi, cuối cùng cũng đến trước bếp. Hơi thở nặng nề của ông mỗi lúc một gần, như thể đang lần theo mùi mà tìm.
Thấy ông sắp dí mũi vào miệng bếp, tôi rón rén rút ra một cành củi chưa cháy hết, khẽ đẩy lên ống khói.
Vài mảng tro đen rớt xuống, làn khói dày đặc khiến tôi sặc đến chảy nước mắt ròng ròng.
Ba tôi ho sặc sụa mấy tiếng, loạng choạng chạy ra ngoài.
Tôi tranh thủ nhặt lại cái nồi, bắt chước bà nội úp lên đầu mình, rồi kéo miếng sắt đóng kín miệng bếp lại.
Ba ho xong, dường như nhận ra có điều gì đó, lại quay vào bếp.
Ông cứ đi đi lại lại, liên tục ngửi ngửi, như thể đang lần theo dấu vết tôi để lại.
Tiếng va chạm loảng xoảng của bát đũa vang lên dữ dội, đến cả nồi cơm điện cũng bị hất tung, cháo văng tung tóe khắp sàn.
Chẳng mấy chốc, ông lại tiến sát đến bếp.
Móng tay ông cào lên miếng sắt, âm thanh chói tai như móng tay cào trên mặt kính.
Tôi cảm giác như có ai đó đang cạy móng tay mình ra khỏi thịt, tê rần cả sống lưng.
Có vẻ ông không biết mở cách nào, mỗi lần cào chỉ khiến tấm sắt rung nhẹ.
Tôi nín thở, cố giữ yên lặng, lưng áo len đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Nhưng rồi ông dường như đã mò ra cách, nửa bàn tay luồn vào qua khe sắt.
Miếng sắt bị kéo bung ra, từ miệng ba tôi phát ra tiếng gầm giận dữ.
Tôi nấp trong lòng bếp bên cạnh, toàn thân run rẩy, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.