Chương 8 - Củ Cải Lùn Và Người Vợ Bị Bỏ Quên
Một hôm, ta nhìn thấy Tiểu Diễu vẽ vời nguệch ngoạc một con dao nhỏ, bèn chợt nảy ra ý tưởng.
Ta nghiêm túc phác thảo một mẫu thiết kế dao găm, đưa cho Thẩm Chân.
Nhiều năm ở trong quân doanh, đối với binh khí, ta cũng coi như hiểu biết đôi phần.
Dao, kiếm, hay thậm chí là đoản đao trên thị trường, phần lớn đều phục vụ cho nam tử.
Còn thứ vũ khí thuận tay để nữ tử phòng thân, lại ít ỏi vô cùng.
Thẩm Chân nghĩ rằng là ta muốn dùng, bèn chế tác thanh dao găm ấy hết sức dụng tâm.
Hắn còn tìm về một viên bảo thạch, gắn lên vỏ dao.
Thanh dao găm nhỏ nhắn, sắc bén, lại tinh mỹ vô cùng.
Ngày đầu tiên treo mẫu tại cửa tiệm, đã nhận về mười mấy đơn đặt hàng.
Sau đó, sản phẩm ấy nhanh chóng lan rộng khắp toàn bộ Ẩn triều.
Chỉ vỏn vẹn hai năm, chúng ta đã trở thành thương gia có danh vọng trong thiên hạ.
Hai năm thời gian, thực sự có thể đổi thay rất nhiều chuyện.
Ví như nước láng giềng — Thương triều.
Nghe đồn, gia tộc Tiết thị vốn rễ sâu gốc bền, đã bị nhổ tận gốc chỉ trong một đêm.
Ngày Tiết thị bị tru di cửu tộc, quý phi nương nương từng được sủng ái nhất đã tự vẫn trong Quân Cư Cung.
Nhị hoàng tử dưới gối bị đày đến U Châu, cả đời không được trở lại kinh thành.
Lại như hai nước Thương và Ẩn từng thù địch kịch liệt nhiều năm.
Vậy mà cuối cùng lại ngồi lại đàm phán.
Trước là sứ thần Ẩn triều tiến đến Thương đô thượng kinh, sau là sứ thần Thương triều mang đặc sản tới thăm Ẩn Đô.
Nghe đồn, hai vị quốc quân còn âm thầm gặp gỡ riêng.
Ta quả thực đã nhìn thấy Tiêu Diễn ở Ẩn Đô.
Hai lần.
Một lần, là trước khi Tiết gia bị diệt.
Một đêm nọ, ta dậy giữa khuya, nghe bên ngoài có tiếng chó sủa, liền theo tiếng mà nhìn ra.
Chỉ thấy một bóng người quen thuộc.
Đứng im lặng trước cổng sân nhà ta.
Ta cũng chẳng bận tâm.
Một lần khác, là sau khi Tiết gia bị nhổ tận gốc.
Có hôm ta tới đón Tiểu Diễu ở nữ học, trong tay con bé cầm một thứ.
Một con dế bằng cỏ, quen thuộc đến nhức lòng.
“Là một vị công tử mặc áo đen đưa cho con đó!”
Ta ngoảnh lại, chỉ thấy một vạt áo lướt qua.
Ta cũng chẳng bận tâm.
Nay cầu đã nối cầu, đường đã nối đường.
Những việc hắn làm, đối với ta, hoàn toàn vô nghĩa.
Ta tưởng rằng kiếp này, ta và hắn cũng chỉ vậy thôi.
Hắn làm quân vương trên cao cao tại thượng.
Ta làm mệnh phụ bình thường nơi phố chợ.
Từ đây, mỗi người một ngả, không còn dây dưa.
Hôm đó, trời đổ tuyết.
Thẩm Chân vắng nhà, còn đang ở phương xa.
Tiểu Diễu tan học sớm.
Ta dẫn con bé nhóm lửa trong sân, nướng khoai.
Đang ngửi thấy hương khoai chín ngọt ngào trong không khí, thì một con bồ câu trắng bay tới.
“Nương thân! Có một mảnh giấy nữa!”
Tiểu Diễu thích thú chạy tới, đưa cho ta tờ giấy nhỏ.
Ta mở ra.
Trên mảnh giấy bé xíu, chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
【Nương thân, mau chạy!】
19
Nét chữ của Tiêu Sở.
Trên đời này, đâu còn đứa trẻ thứ ba gọi ta là “nương thân”.
Ngay lập tức, một hồi chuông báo động dội vang trong đầu ta.
Chạy?
Vì sao phải chạy?
Chạy thế nào?
Chạy đi đâu?
Thẩm Chân không ở nhà, còn ta, bên mình còn một đứa trẻ.
Ta đã không còn là thiếu nữ khờ dại năm xưa, lập tức trấn định.
Dù chạy hay không chạy, gia đình vẫn phải ở bên nhau.
Ngay tức thì, ta vội vàng gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Hôm nay Thẩm Chân trở về nhà, nếu ta ra khỏi thành lúc này, hẳn có thể gặp được hắn ở vùng ngoại ô phía tây.
Nào ngờ, còn chưa ra khỏi thành, đã bắt gặp hắn đang giao đấu với một nhóm người.
Hai năm nay, nhà ta làm ăn khấm khá, đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, cũng thuê thêm vài gia nhân hộ viện.
Nhưng đám hộ vệ ấy, cũng chỉ là bọn giữ cửa bình thường.
Thẩm Chân, một thợ rèn, cũng chỉ biết qua vài chiêu quyền cước thô sơ.
Chỉ thấy một thanh đại đao đang vung tới bổ xuống người hắn.
Tiểu Diễu bỗng bật khóc thét lên:
“Cha ơi!”
Con bé vụt chạy về phía hắn.
“Tiểu Diễu!”
Ta cũng vội vàng đuổi theo.
Thanh đao lớn vì biến cố bất ngờ ấy mà hơi khựng lại.
Thẩm Chân nhân cơ hội, lao thẳng về phía ta và con bé.
Đám người bịt mặt hơi chần chừ một chút, rồi vẫn đuổi theo.
Nhưng ngay lúc lưỡi đao sắp bổ xuống.
Ta ôm chặt lấy Thẩm Chân, rồi “òa” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Tên cướp gần chúng ta nhất sững sờ tại chỗ.
Kế đó, đại đao trong tay hắn rơi xuống đất.
“Ta… ta chưa chạm vào nàng…”
“Không… không liên quan tới ta…”
Sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống đất.
20
Lần nữa gặp lại Tiêu Diễn.
Vẫn tại khách điếm ấy.
Chỉ là lần trước là trong đêm tối, lần này là giữa ban ngày.
Lần trước, khách điếm đổ nát ngổn ngang.
Lần này, sạch sẽ tề chỉnh.
“A Man, nàng thổ huyết rồi?”
Hắn gấp gáp bước tới, tựa như ta vẫn là ái thê của hắn.
Tựa như giữa ta và hắn chưa từng có ngăn cách, chưa từng có phản bội.
“Ngoan nào, để trẫm cho ngự y tới khám cho nàng, được không?”
Thấy hắn sắp sửa tiến đến gần.
Ta giơ tay, tát cho hắn một cái.
“Tiêu Diễn, ngươi rốt cuộc còn muốn làm gì?!”
Tiêu Diễn đứng lặng tại chỗ, sững sờ.
Ta túm lấy cổ áo hắn, lạnh giọng:
“Nếu ngươi dám làm tổn thương Thẩm Chân dù chỉ một mảy may, ta và ngươi từ đây quyết chẳng đội trời chung!”
Thân hình Tiêu Diễn khẽ run.
Gò má hắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại dần lạnh lẽo.
Hắn khẽ cười, rồi đẩy ta ra.
Vỗ vỗ tay.
Tức thì có thị nhân lũ lượt tiến vào.
Phượng quan, phượng bào, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ.