Chương 3 - Con Gái Không Phải Là Người Ngoài
“Có tiền thì giúp đỡ cháu trai trong nhà một chút, đừng để lúc chết không có ai cầm bát cơm cúng!”
Hàng xóm cũng không ngừng giễu cợt.
Có người còn bảo ba mẹ tôi sao không kiếm luôn một chàng rể ở rể cho xong.
Mẹ nén giận, bắt em gái tôi phải cố gắng học thật giỏi.
Bà cũng bảo tôi:
“Con cũng phải cố gắng học, chờ đến khi thực tập, ba mẹ sẽ đỡ vất vả hơn một chút.”
Nhưng ở thị trấn nhỏ này, cơ hội chẳng có bao nhiêu.
Ba mẹ đẩy xe bán bún xào, nhiều lúc còn bị quản lý đô thị đuổi, kiếm được cũng chỉ vừa đủ sinh hoạt cho cả nhà.
Trường trung cấp kéo dài ba năm, hai năm đầu học trên lớp.
Đến hè năm hai, trường sắp xếp cho chúng tôi đi thực tập tại nhà máy.
Tôi từ chối.
Tôi cùng vài người bạn chăm học trong lớp quyết định tự đi tìm việc.
Suốt hai năm qua, thành tích của tôi luôn đứng đầu.
Tôi còn tham gia nhiều cuộc thi và đạt giải.
Tôi có giá trị để đặt cược.
Tôi mua một bộ đồ công sở, nhờ bạn cùng phòng trang điểm cho mình.
Hôm đó trời đẹp, ánh hoàng hôn rực rỡ.
Là một điềm lành.
Tôi mang theo sơ yếu lý lịch, tràn đầy niềm tin và hy vọng, đến một công ty nước ngoài để phỏng vấn.
Không ngờ lại gặp chị sinh viên trường Sư phạm.
Chị ấy cũng đến dự tuyển.
Trong giây lát, tôi hơi hoảng.
Nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại.
Chị ấy trốn học suốt ngày, hết quán net lại đến quán bar.
Còn tôi, luôn chăm chỉ học hành.
Trong lúc chờ đợi, tôi lặp đi lặp lại bài giới thiệu bản thân bằng tiếng Hàn trong đầu.
Phải thật hoàn hảo.
Cuối cùng, người phỏng vấn cũng xuất hiện.
Cô ấy nhanh chóng lướt qua từng hồ sơ, rồi chia thành hai chồng.
“Chu Lâm, Trương Khai, Lý Bích, Trịnh Hạ Hạ…”
Gọi đến tên tôi!
Tôi nhanh chóng đứng dậy, sẵn sàng bước vào “trận chiến”.
Nhưng câu nói tiếp theo của quản lý nhân sự lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người tôi.
07
“Các bạn theo kỹ sư Lưu đến bên nhà máy.”
“Những ai còn lại, vào phòng tiếp tục vòng phỏng vấn.”
Tại sao lại như vậy?
Tôi bước lên một bước, kích động hỏi:
“Chị ơi, tại sao ạ? Chị xem hồ sơ của em đi, thành tích của em rất tốt, em còn có nhiều giải thưởng, khả năng ngoại ngữ của em cũng không tệ…”
Cô ấy liếc qua hồ sơ, thản nhiên nói:
“Nhưng em chỉ có bằng trung cấp. Trong văn phòng của chúng tôi, tối thiểu phải có bằng đại học.”
“Nếu em thực sự xuất sắc, tôi có thể cân nhắc bằng cao đẳng.”
“Nhưng trung cấp…”
Cô ấy dừng lại một chút, rồi kết luận:
“Thực sự là quá thấp…”
Từ đỉnh cao của hy vọng, tôi rơi xuống tận đáy.
Cú ngã đau đến nỗi tôi cảm thấy toàn thân tan nát.
Tai ù đi, chỉ nghe loáng thoáng giọng chị nhân sự:
“Theo kỹ sư Lưu đi làm đi, nếu làm tốt, có thể lên làm tổ trưởng.”
Chị sinh viên trường Sư phạm được chọn vào vòng phỏng vấn tiếp theo.
Khi đi ngang qua tôi, chị ta nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
Hôm đó, trời mưa như trút nước.
Tôi ướt như chuột lột, đứng giữa cơn mưa gào khóc.
Tại sao tôi đã cố gắng đến vậy, mà vẫn không thể có được tấm vé vào cánh cửa tương lai?
Không cam tâm, tôi tiếp tục thử ở nhiều công ty khác.
Không ngoại lệ, tất cả đều từ chối.
Có một công ty thẳng thừng nói với tôi:
“Cho dù là gà đứng đầu hay phượng đứng cuối, chúng tôi vẫn sẽ chọn phượng.”
Ba mẹ biết chuyện, an ủi tôi:
“Người ta không phải ai cũng thế sao? Kiếm được tiền là tốt rồi.”
Bác dâu thì cười nhạo:
“Đã bảo rồi mà, giờ trung cấp chẳng có tác dụng gì, học cũng phí công thôi.”
Nếu số phận tôi đã định sẵn là một công nhân dây chuyền sản xuất, thì hai năm cố gắng này, thật sự vô nghĩa sao?
Bạn cùng phòng thấy tôi chán nản, kéo tôi đi xem phim.
Vé là loại giảm giá, chỉ có năm tệ.
Ngay trước rạp chiếu phim, tôi tình cờ gặp lại chị sinh viên trường Sư phạm.
Chị ta đã hoàn toàn thay đổi, từ phong thái đến cách ăn mặc đều trông rất chuyên nghiệp.
Chị cười với tôi:
“Tôi chia tay Triệu Lượng rồi, tôi với anh ta vốn không cùng thế giới.”
Rồi chị ta lắc lắc cốc cà phê trong tay:
“Nếu cô muốn theo kịp tôi…”
“Thì trước tiên, hãy thi đỗ đại học đi, cô gái trung cấp!”
Thi đại học?
Tôi… vẫn còn có thể thi đại học sao?
Tôi rơi vào bế tắc.
Đúng lúc đó, nhà tôi đang vào vụ gặt, nên tôi quyết định về quê.
Tôi gặp lại Hương Hương.
Cô ấy mang thai rồi, ba ngày nữa sẽ tổ chức đám cưới.
Nhưng rõ ràng hai tháng nữa cô ấy mới đủ 18 tuổi.
Ngày cưới, tôi đến dự.
Cô ấy bụng bầu vượt mặt, mái tóc đen rối bù, búi vội trên đầu.
Chiếc váy cưới đỏ chói căng phồng, thỏi son kém chất lượng lem theo vệt trà, khiến khóe miệng đỏ loang lổ.
Tôi hỏi:
“Chồng cậu đối xử với cậu tốt không?”
Cô ấy đặt tay lên bụng, cười nhẹ:
“Anh ấy làm cùng xưởng với tớ, cũng chẳng biết thế nào mà bọn tớ ngủ với nhau.”
“Bây giờ có con rồi, còn gì là tốt hay không tốt nữa.”
“Tớ nhớ cậu từng bảo muốn nhuộm tóc mà?”
“Anh ấy không cho, bảo nhuộm tóc nhìn như mấy cô gái làm ở quán bar.”
Sau khi ăn cỗ xong, tôi bước ra ngoài thì trời lại mưa.
Cơn mưa mùa hạ quất thẳng vào mặt tôi.
Tôi đi càng lúc càng nhanh.
Tôi sợ hãi.
Tương lai của Hương Hương… có phải cũng sẽ là tương lai của tôi không?
Nếu tôi chấp nhận số phận, trở thành một con ốc vít trên dây chuyền sản xuất, liệu không lâu sau, tôi cũng sẽ mang bầu, quay về quê rồi lấy chồng?
Sau đó, sống mơ hồ suốt quãng đời còn lại?
Tôi giẫm lên bùn đất, bước vào nhà.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Tôi hét lên:
“Ba, mẹ! Con muốn thi đại học!”
Trong gian chính, có rất nhiều người đang ngồi.
Ba mẹ chắc vừa đi ruộng về, chân vẫn còn dính đầy bùn.
Ông bà nội, bác cả, bác dâu, và một cặp mẹ con xa lạ cũng có mặt.
Người phụ nữ đó là bà con xa bên nhà bác dâu.
Còn cậu con trai kia, đã hai mươi bốn tuổi, nhìn ngốc nghếch, khờ khạo.
Ở quê, đàn ông đến tuổi này mà chưa cưới vợ thì bị xem là quá lứa lỡ thì.
Bác dâu muốn làm mai tôi với anh ta.
Bà nội nghe thấy tôi nói muốn thi đại học, lập tức chửi té tát, bảo tôi bị ngu ngốc, đầu óc hỏng rồi.
Bác dâu cười xòa, vờ hòa giải:
“Hạ Hạ, có phải con uống rượu rồi không? Sao lại nói mấy lời vớ vẩn thế?”
“Thằng cháu họ bác điều kiện tốt lắm, vừa xây nhà tầng xong. Con là cháu ruột bác, bác có chuyện tốt mới nghĩ đến con chứ.”
“Đúng vậy! Tiền sính lễ bên này đưa hẳn ba vạn!” Bà thím mặc áo đỏ sẫm vui vẻ nói:
“Con gái con đứa, đâu cần lo của hồi môn.”
Bà nội mừng rỡ:
“Vừa nhìn là biết thằng bé tốt tính, sau này chắc chắn sẽ đối xử tử tế với cháu gái tôi.”
“Bà nội yên tâm, chỉ là con bé hơi gầy chút, sau này sinh con e là sẽ vất vả.”
“Thằng Đại Cường nhà tôi cũng lớn rồi, tôi nghĩ ngày mười tám tháng này làm lễ đính hôn trước, hai đứa cùng nhau vào Quảng Đông làm công, vun đắp tình cảm, cuối năm là cưới được rồi!”
08
Ở quê, hầu hết các cuộc hôn nhân đều theo quy trình như vậy.
Đính hôn → Cùng đi làm công nhân → Mang thai trong lúc làm việc → Về quê cưới vào dịp Tết.
Mẹ tôi ngập ngừng nói:
“Hạ Hạ còn nhỏ…”
Bà nội gắt:
“Sắp mười tám rồi, nhỏ cái gì mà nhỏ!”
Ba tôi rít một hơi thuốc, bị ánh mắt sắc như dao của bà nội ép đến mức chẳng dám lên tiếng.
Họ yếu đuối, lúc nào cũng vậy.
Những gì tôi muốn, chỉ có thể tự mình giành lấy.
Tôi rầm một tiếng, hất tung cái bàn.
Tôi gằn giọng với bác dâu:
“Nhà họ điều kiện tốt như vậy, bà thích thì tự mà cưới đi!”
“Nếu bà ép tôi, tôi sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà bà! Để xem sau này còn ai dám làm con dâu bà không!”
Hôn sự này coi như hủy bỏ.
Bác dâu chạy khắp làng, rêu rao tôi là đứa bất hiếu, vô ơn.
Cả làng đều nói tôi điên:
“Người ta học cấp ba chính quy còn chưa chắc đỗ đại học, một đứa trung cấp như nó mà cũng đòi thi á?”
“Nó tưởng thi đại học dễ như trồng rau chắc? Gieo hạt xuống là mọc à?”
Bà nội mắng mẹ tôi thậm tệ.
Cuối cùng, bà chốt hạ:
“Chuyện con bé có cưới hay không đâu phải do nó quyết định? Ba vạn đồng đó, đưa cho anh trai nó sửa sang nhà cửa, Đại Bảo cũng hai mươi hai rồi, phải tính chuyện cưới vợ chứ!”
Tối hôm đó, mẹ hỏi tôi:
“Một đứa học trung cấp thì thi đại học kiểu gì?”
Ánh mắt tôi bừng sáng, vội vàng nói ra kế hoạch của mình.
Trường luyện thi có thể nhận tôi, ngay ở huyện bên cạnh có một trường khá nổi tiếng.
Sau một hồi im lặng, mẹ hỏi:
“Vậy… học phí bao nhiêu?”
“Một học kỳ ba nghìn.”
Trường luyện thi là trường tư, chuyên thu học phí để kinh doanh.
Với học lực như tôi, dù đóng đủ tiền, họ cũng không muốn nhận.
Mẹ lại thở dài:
“Nhiều tiền quá…”
Ba nghìn lúc đó, là cả một gia tài.
Mẹ tôi bán bún xào trên phố, một phần chỉ có một đồng.
Trừ hết chi phí, mẹ lời chưa được ba hào.
Mẹ lấy một cái hộp sắt ra, dưới ánh đèn vàng vọt, bà chậm rãi đếm từng tờ tiền nhăn nhúm.
“Số tiền này, vốn định để cho em con đi học lớp toán nâng cao. Nhưng đưa hết cho con cũng không đủ.”
Đôi tay mẹ, vì làm việc vất vả bao năm mà đen sạm, nhăn nheo.
Khóe mắt mẹ đầy những nếp nhăn dày đặc, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Hai năm trước, cũng chính ánh mắt này khiến tôi từ bỏ, đi học trung cấp.
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén cảm giác tội lỗi, quỳ xuống trước ba mẹ.
“Hãy xem như con vay, sau này con sẽ trả gấp đôi, không, gấp năm, gấp mười lần!”
“Con xin ba mẹ!”