Chương 2 - Con Dốt Nhà Họ Lâm

“Hoàn Hoàn có hơi ngốc cũng không sao, sau này anh nuôi em.”

Nhưng từ khi Lâm Y Y bước vào nhà, anh đã hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt anh nhìn tôi không còn chút kiên nhẫn hay dịu dàng.

Ba mẹ thì càng ngày càng quá đáng, liên tục mang tôi ra so sánh với cô ta.

Tôi thấp hơn Lâm Y Y, họ khen cô ta dáng đẹp.

Tôi mặc váy không hợp, họ khen cô ta vóc dáng chuẩn.

Trước kỳ thi đại học, họ chỉ quan tâm hỏi han Lâm Y Y, còn tôi thì như người ngoài đứng bên lề, bối rối nắm chặt gấu áo.

Cho đến giờ phút này, tôi vẫn chỉ một mình đối đầu với cả đám người họ.

Đã vậy thì, tôi không cần ai trong số họ nữa.

Vài phút sau, Lâm Y Y ước lượng xong điểm môn Văn.

2

Ba mẹ cầm bài của cô ta lên xem, vẻ mặt hân hoan như thể chiến thắng đã nắm chắc trong tay.

Cả ba ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, anh trai thì chẳng chờ được nữa mà giật lấy bài thi trong tay tôi.

Móng tay sắc lẹm của anh ta cào qua làm tôi đau đến bật tiếng kêu. Anh ta mở bài thi ra rồi bật cười ha hả.

“Đúng như tao đoán luôn.”

Trên bài thi của tôi ghi rõ ràng: 0 điểm. Còn Lâm Y Y thì viết ước lượng là 135 điểm.

Khoảng cách rõ rành rành, không cần nói cũng hiểu.

Lâm Y Y thắng áp đảo ở môn đầu tiên, khiến tất cả mọi người đều hứng thú tăng cược.

Ba mẹ tiếp tục thêm một triệu nữa. Một cái thùng lớn được mở ra — toàn là tiền mặt.

Anh trai thì chơi trội, thêm luôn một chiếc Ferrari. Còn Thẩm Phó Châu thì lấy ra sổ đỏ một căn biệt thự ven biển.

Phía sau Lâm Y Y chật kín toàn đồ giá trị, còn sau lưng tôi thì không có lấy một món, ngay cả con gián cũng bò về phía cô ta.

Thẩm Phó Châu nắm chặt tay tôi, vẻ mặt không tin nổi: Lâm Hoàn, em từ khi nào lại kém cỏi đến thế? Em nghĩ mình đủ tư cách đứng ngang hàng với anh à?”

Anh trai cười lớn, vỗ vai Thẩm Phó Châu: “Tao chẳng lạ gì nó. Lúc nào cũng tự tin thái quá, viết toàn không điểm mà cũng mơ leo cao, đúng là con cóc ghẻ không biết nhìn gương.”

Tôi đưa tay sờ má phải — một vết sẹo dài và dữ tợn kéo dọc mặt.

“Chỉ nhìn thôi đã thấy muốn ói rồi, không hiểu sao hồi đó Phó Châu còn hôn được. Sớm chia tay thì hay, anh ở với Y Y còn tốt hơn.”

Thẩm Phó Châu bị nói đến đỏ mặt, lập tức phản bác: “Cũng tại Lâm Hoàn 365 ngày đều bám theo anh, anh không đồng ý thì sợ làm tổn thương cô ấy thôi!”

Tôi tức quá bật cười.

Rõ ràng khi đó chính là Thẩm Phó Châu chủ động theo đuổi tôi mà!

Chương 3

Trước khi trên mặt tôi có vết sẹo này, vì gương mặt xinh đẹp, lại trầm tính ít nói, các bạn học thường gọi tôi là “mỹ nhân ngốc”.

Thẩm Phó Châu là học sinh của trường quốc tế kế bên.

Có lần tình cờ gặp tôi bị một nhóm côn đồ chọc ghẹo giữa đường, anh ta chủ động ra tay giúp đỡ.

Sau hôm đó, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi.

Tình cảm giữa chúng tôi lúc đầu rất tốt, thậm chí còn hẹn sẽ thi cùng vào một thành phố để học đại học.

Ai ngờ, sau khi tôi gặp tai nạn và để lại vết sẹo này trên mặt, thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi dần.

Đến khi một lần đến nhà tìm tôi và gặp Lâm Y Y, anh ta hoàn toàn thay lòng đổi dạ, trở thành “chó săn tình yêu” của cô ta.

Tôi cố nén cảm xúc, khẽ nhếch môi cười. “Chẳng phải đang ước lượng điểm sao? Tiếp tục đi chứ?”

Tiếp theo là môn Toán và Tiếng Anh, Lâm Y Y vẫn tràn đầy tự tin giơ bài thi của mình lên.

Ba mẹ sửng sốt reo lên: “Hai môn này gần như điểm tuyệt đối! 148 và 146! Y Y, con giỏi quá!”

Còn tôi vẫn không động bút, trực tiếp ghi “0 điểm” lên cả hai tờ bài thi.

Mọi người vây quanh đều cười ồ:

“Dù đoán mò mấy câu trắc nghiệm thì cũng đâu đến nỗi không có điểm nào chứ, ha ha ha!”

“Giám đốc Lâm à, con gái ông thật sự không phải là có vấn đề về trí tuệ đấy chứ? Nếu tôi mà có đứa con như thế, chắc tôi xấu hổ chết mất.”

Ba tôi giật lấy bài thi, vừa thấy con số 0 chói mắt liền nổi trận lôi đình, thẳng tay ném bài thi vào mặt tôi.

“Mặt đã vậy rồi thì thôi đi, giờ còn làm mất mặt tao trước bàn dân thiên hạ.”

Tôi lặng lẽ nhặt bài thi lên, đầu như căng ra vì kìm nén.

Tôi vẫn cười, nhìn họ hỏi: “Còn ba môn tổng hợp khoa học tự nhiên nữa, mấy người có muốn tăng cược không?”

Ba mẹ hừ lạnh, lần này chơi lớn, rút ra hẳn thẻ ngân hàng: “Trong này có mười triệu.”

Tôi nhướng mày, nhìn sang anh trai.

Anh trai vuốt ngược tóc, tay cầm chùm chìa khóa xe, rút ra một cái: “Rolls-Royce.”

Thẩm Phó Châu không chịu kém, lấy ra luôn miếng đất mới đấu giá cách đây không lâu.

Nhìn đống đồ giá trị chói mắt chất đầy trên bàn, tôi lại thấy… vẫn chưa đủ.

“Tụi mình còn nửa tiếng nữa mà, có muốn tiếp tục nữa không?”

3

Lời tôi vừa dứt, cả căn phòng lập tức náo loạn.

Để tăng kịch tính, ba mẹ còn thuê hẳn một ê-kíp livestream chuyên nghiệp.

Máy quay chĩa thẳng vào tôi và Lâm Y Y.

“Giám đốc Lâm à, con gái ông cũng gan thật đấy, ba môn toàn 0 điểm mà còn dám tiếp tục ước lượng? Ai thắng ai thua không phải đã quá rõ rồi sao?”

“Đúng vậy, ba môn chính đã chiếm phần lớn rồi, cho dù ba môn khoa học tự nhiên đạt điểm tuyệt đối, cũng khó mà lật kèo.”

Buổi livestream nhanh chóng thu hút đông đảo người xem, màn hình ngập tràn bình luận tiêu cực.

【Con nhỏ này vừa xấu lại còn tự tin thái quá, chắc là kiểu con gái hoang tưởng về bản thân rồi.】

【Nhìn cái mặt là biết không có tự nhận thức, cứ thích vác mặt đi khoe mẽ.】