Chương 1 - Con Dốt Nhà Họ Lâm

Chương 1

Ngày công bố điểm thi đại học, ba mẹ tổ chức tiệc mừng cho tôi và cô em gái nuôi.

Chỉ vì một câu hỏi vu vơ của họ hàng, cả nhà lập tức biến buổi tiệc thành sòng bạc, cá cược xem điểm ai cao hơn giữa tôi và con bé em.

Ba mẹ đặt cược một triệu rằng tôi sẽ trượt đại học.

Anh trai thì tỏ ra chẳng có chút hy vọng nào, móc ra chìa khóa chiếc Maybach, cược tôi cùng lắm được ba trăm điểm.

Ngay cả bạn trai tôi cũng đứng về phía em nuôi, rút ra ba sổ đỏ nhà ở trung tâm thành phố làm tiền cược.

Em gái nuôi nhìn thấy vậy thì đắc ý ra mặt.

“Thôi mà, mọi người đừng gây khó dễ cho chị nữa, từ nhỏ chị đã dốt rồi, mà đậu được cao đẳng là may lắm rồi. Đâu phải ai cũng học giỏi như em chứ.”

Tôi mỉm cười, đứng dậy:“Con đúng là không giỏi học hành lắm, nhưng phá kỷ lục thủ khoa tỉnh chắc cũng không đến nỗi quá sức.”

1

Cả căn phòng bật cười. Mẹ tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

“Con nói năng linh tinh cái gì vậy? Thật mất mặt, bảo con là con gái mẹ mà mẹ còn thấy nhục.”

Ba tôi ngồi bên cũng đầy vẻ khinh thường.

“Thủ khoa? Với cái sức học đó mà đậu được cao đẳng là nhờ bà nội ngày ngày vào chùa khấn vái cho đấy.”

Anh trai ôm mặt, lúng túng:

“Lâm Hoàn, em còn biết xấu hổ không? Nói chuyện kiểu đó ai mà nhận em là em gái chứ.”

Bạn trai tôi, Thẩm Phó Châu, lập tức kéo ghế tránh ra xa tôi một mét, nép gần lại Lâm Y Y, rõ ràng muốn lẩn trốn vì xấu hổ.

Còn Lâm Y Y thì bật cười khúc khích:

“Chị à, có phải chị bị đả kích quá mà phát ngôn linh tinh rồi không? Chị quên vì sao ba mẹ lại nhận nuôi em từ trại trẻ mồ côi à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta. Trong mắt cô ta là sự khinh bỉ và giễu cợt không hề che giấu.

Lúc đó, tôi đã sáu tuổi, nhưng vẫn chưa biết nói.

Bạn bè cùng tuổi đã đọc làu làu bảng cửu chương, còn tôi thì chỉ lặng lẽ ngồi ở góc lớp chơi lắp ghép.

Giáo viên lo lắng gọi ba mẹ đến, ám chỉ tôi có vấn đề về trí tuệ khuyên nên đưa đi bệnh viện kiểm tra.

Ba tôi không tin người tốt nghiệp trường danh tiếng như ông lại có thể sinh ra một đứa con bị thiểu năng.

Ông hủy cả buổi làm việc buổi chiều, đích thân dạy tôi học.

Thế nhưng, tôi chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn ông, không nói một lời.

Cuối cùng ông nổi giận, hét lên rằng sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, xem như không có đứa con gái này.

Mẹ tôi thì ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết.

Vài ngày sau, họ đến trại trẻ mồ côi đưa Lâm Y Y về.

Từ đó, họ nói với mọi người rằng Lâm Y Y mới là con gái họ.

Họ bỏ ra hàng triệu gửi Lâm Y Y vào trường quốc tế.

Còn tôi thì bị ném vào một trường công miễn học phí trong thành phố.

Suốt mười mấy năm qua họ chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi.

Cho đến hôm nay, ngày có điểm thi đại học, họ quyết định tổ chức tiệc mừng cho Lâm Y Y trước.

Rồi mới nhớ ra còn có tôi cũng thi cùng năm, nên tiện thể dẫn tôi theo.

Lâm Y Y đứng dậy, điềm đạm nói với họ hàng xung quanh:

“Còn một tiếng nữa mới có điểm, nếu mọi người đã quan tâm đến điểm thi của em và chị thì hay là tụi em thử ước lượng điểm luôn nhé?”

Mọi người lập tức hưởng ứng:

“Ý hay đó, bây giờ trên mạng đã có đề và đáp án rồi, ước lượng một chút cũng biết được kết quả sơ bộ.”

“Đúng vậy, nghe nói cô con gái út nhà họ Lâm thông minh từ nhỏ, năm nào cũng được khen là thần đồng của thành phố, lần này có khi thật sự làm thủ khoa đấy chứ.”

“Chỉ tội cô chị kia… cũng là con gái nhà họ Lâm mà sao khác biệt đến vậy…”

( chương 2)

Ba mẹ vui vẻ đồng ý với đề xuất của Lâm Y Y, nhanh chóng bảo người mang đề thi đã in sẵn lên để tôi và cô ta đối chiếu đáp án.

“Hay là mình bắt đầu từng môn một nhé?”

Lâm Y Y nhẹ nhàng cầm lấy đề thi, vừa dò đáp án vừa ước lượng điểm.

Còn tôi chỉ lướt mắt nhìn đống đề đặt trước mặt, chẳng buồn động tay.

Mẹ hừ lạnh một tiếng.

“Chắc là cũng chẳng được bao nhiêu điểm đâu, thôi nhanh lên mà tính.”

Quay sang Lâm Y Y, bà lại đổi sang vẻ dịu dàng đầy yêu thương:

“Con yêu, mẹ tin con mà. Môn văn là thế mạnh của con, nhất định không thành vấn đề đâu.”

Mỗi lần Lâm Y Y đánh một dấu đúng, mẹ tôi lại giơ ngón tay cái khen ngợi.

Cả anh trai, ba và bạn trai tôi cũng chen chúc đứng quanh cô ta.

Tôi mở miệng: “Tôi…”

Anh trai trừng mắt nhìn: “Nếu không dám tính thì nói đại đi, lấy đâu ra lắm lý do như vậy, cứ lần lữa mãi, chẳng lẽ thật sự kém hơn Y Y à?”

Nhìn ánh mắt đầy bực dọc của anh trai, tôi không tránh khỏi có chút chua xót trong lòng.

Trước khi Lâm Y Y xuất hiện, anh trai đối xử với tôi rất tốt.

Không giống ba mẹ suốt ngày than thở, mỗi khi tôi bị mắng, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi lén đưa một viên kẹo.