Chương 2 - Cớ sao không cùng về?
[Trạch Thanh à, từ từ thôi.]
***
Lộ Nghiêu nấu nước, tắm rửa xong xuôi, đến lúc lên giường nằm thì ván cờ bên ngoài mới kết thúc.
Mấy lão già thu dọn bàn cờ, vừa làm vừa nói chuyện. Lộ Nghiêu nghe loáng thoáng có người nhắc tên của mình, hai tay của hắn gác lên trán, tỏ thái độ không hề quan tâm với chuyện này.
Trong thôn chỉ có mấy người này, một gã trưởng quầy 28 tuổi vẫn còn một mình như hắn bị người ta bàn tán vài câu cũng là chuyện bình thường.
Có hơi nhàm chán, nói thật, ngày hôm nay của hắn cũng khá nhàm chán, Lộ Nghiêu nghe tiếng người ở bên ngoài tản dần, nghĩ thầm trong lòng, nhờ lại cả ngày hôm nay, chuyện đáng để nhớ nhất cũng chỉ có bốn lần chạm mặt người mặc y phục đen kia, còn lại đều là mấy thứ khác quá tầm thường chẳng có gì đáng nhớ.
Chắc mình phải tìm một thê tử mới được.
Nhưng trước tiên vẫn nên tìm tiên sinh làm sổ sách trước thì hơn, nếu ngày mai vẫn còn gặp vị lữ khách kia, thì lại đi tìm Tiểu Trương bổ khoái trước.
Lộ Nghiêu nằm một hồi lâu vẫn không ngủ được.
Thật sự quá chán, hắn của trước kia cũng sống tẻ nhạt như thế này sao? Lộ Nghiêu bật dậy, chợt nghĩ hay là đi tìm xem trong phòng có những thứ như hoạ bản hay không, không có hoạ bản thì sách gì đó khác cũng được.
Đúng là có thật, Lộ Nghiêu một cái tủ lớn bên góc tường ra, bên trong có khá nhiều hoạ bản được xếp theo đúng thứ tự.
Hả? Hắn mua chồng thoải bản kia khi nào vậy? Sao không có ấn tượng gì nhỉ?
Lộ Nghiêu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tháng trước hắn bị nhiễm phong hàn, mấy tiểu nhị trong tửu lâu có đến chăm sóc mấy ngày, chắc là bọn họ đưa đến.
Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì, ngày mai hỏi lại là được mà.
Lộ Nghiêu lấy bừa một cuốn rồi lại nằm lên giường đọc thử.
Thoại bản này cũng thật thú vị đấy chứ, kể về câu chuyện của một đao khách* một tay.
*Đao khách là cách gọi của giang hồ dành cho hảo hán sử dụng đao
Thật ra vị đao khách một tay này không phải sinh ra chỉ có một tay, lúc hắn mới ra đời vẫn còn trọn vẹn, nhưng lúc nhỏ bị kẻ thù truy sát, mất cả cha lẫn mẹ, chính gã cũng bị chặt đứt một tay, may mắn được một đao khách giang hồ đi ngang cứu về, sau đó đã đi theo ân nhân, bái ân nhân làm sư.
Hắn theo sư phụ học võ nhiều năm, bản thân cũng trở thành một đao khách, đao pháp rất khác với những đao khách khác, chắc do sư phụ dạy tốt, dần dần, đao khách một tay cũng có tiếng trên giang hồ.
Đao khách một tay này ở bên cạnh sư phụ, lại quen biết với một hồng nhan tri kỷ, tuy ngày tháng không thuận buồm xuôi gió nhưng cũng có đủ sắc màu, cho đến khi gã gặp lại kẻ thù năm xưa.
Sau cuộc hỗn chiến, sư phụ tuổi già sức yếu không may trọng thương mà qua đời, hồng nhan tri kỷ cũng bị kẻ thù bắt đi, thù cũ hận mới chồng chất, đao khách một tay cầm lấy một cây đao gãy bước lên con đường báo thù.
Lộ Nghiêu đọc một lèo hết luôn cả cuốn thoại bản, thầm nghĩ cuốn này chắc chắn phải có tập sau, hắn gấp sách nhìn bìa, quả nhiên, trên bìa của thoại bản có ghi tập 1.
Lại nói lão tác giả này cũng rất khôn lanh, tập 1 kết thúc ngay lúc nhân vật chính sắp tìm ra được nơi hồng nhan tri kỷ bị giam giữ.
Lộ Nghiêu hồi hộp đến vò đầu bứt tai, quăng cuốn thoại bản đó qua một bên, lại xoay người xuống giường tìm tập tiếp.
Hy vọng là đám tiểu nhị kia mua theo cả bộ, nếu không chỉ e đêm nay hắn không ngủ được mất.
Hắn tìm từ trên xuống dưới tủ, lại tìm ngược từ dưới lên trên, không thấy, tìm lại, dưới cùng tủ còn một ngăn, tiếp tục tìm.
Trời mùa hè oi không chịu được, Lộ Nghiêu tìm một hồi, không tìm thấy, trên người lại đổ một lớp mồ hôi, khiến hắn không khỏi có chút nóng nảy.
Hồng nhan tri kỷ của đao khách một tay bị nhốt ở mật thất của Quỳ Giáo hay ở hang động trên núi Phong Thần đây? Rốt cuộc đám người kia có phải người của Quỳ Giáo không?
Lộ Nghiêu kéo cổ áo ra, lau mồ hôi.
“Kiến Sơn! Ngươi coi cuốn thoại bản về đao khách một tay kia...” Lộ Nghiêu vẫn đang lau mồ hôi, ló đầu về phía giường và hỏi.
Hỏi được nửa câu, hắn đột nhiên im bặt.
Kiến Sơn là ai? Sao hắn lại hỏi Kiến Sơn? Trong phòng này còn có người khác à?
Lộ Nghiêu đột nhiên thấy có gì đó kỳ lạ, rất không đúng.
Phải đó, chẳng có chỗ nào đúng cả, tại sao trên giường lại có hai cái gối, tại sao trong phòng tắm lại có hai chiếc khăn? Tại… tại sao tiểu nhị trong tiệm lại gọi hắn là ại đông gia? Chẳng nhẽ trong tửu lâu còn đông gia khác sao? Nhị đông gia? Tiểu đông gia?
Lộ Nghiêu cảm thấy tim đập thình thịch, đầu óc mê man.
Rốt cuộc có chuyện gì? Sao hắn cứ có cảm giác… hắn đã quên đi chuyện gì vậy?
Hơi thở của Lộ Nghiêu vừa gấp vừa loạn, xây xẩm mặt mày, chân đột nhiên mềm nhũn, phải vịn lấy tủ mới có thể đứng vững, màng đen trước mắt tan đi, đập vào mắt là một cái hộp.
Rất quen mắt… hình như hắn đã từng thấy ở đâu rồi…
Lộ Nghiêu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, sau đó hắn lập tức nhận ra cái hộp đó.
Đây là cái hộp của lữ khách đó! Là cái hộp y ôm chặt không buông! Sao lại ở trong phòng ngủ của mình? Còn… nằm ngay trên tủ của hắn?
Người đó…
Hắn điên thật rồi! Lộ Nghiêu thở hổn hển, lao ra khỏi phòng.
Trong vườn có một cái lu lớn, hắn đẩy tấm gỗ đậy cái lu ra, chúc đầu xuống dưới.
Nước lạnh có thể khiến bản thân tỉnh táo một chút.
Lộ Nghiêu nín thở, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Có hiệu quả không?” Có người mỉm cười nói với hắn.
Ai?
“Trạch Thanh.” Người đó vẫn mỉm cười: “Từ từ thôi, đừng để một cái chum dìm chết chứ.”
Lộ Nghiêu lập tức bật dậy từ trong nước, dưới ánh trăng, vị lữ khách mặc y phục đen hắn vừa gặp lúc sáng giờ đây đang đứng bên cạnh hàng rào trong vườn.
Y không còn ôm lấy cái hộp nữa, tất nhiên rồi, vì cái hộp đó vẫn đang còn nằm trong tủ của hắn kia kìa.
“Ngươi là ai?” Lộ Nghiêu đanh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Tại sao nửa đêm lại xông vào nhà ta?”
Lộ Nghiêu nhìn khắp nơi, tiện tay chụp lấy cái đòn gánh nước bên cạnh chiếc lu: “Mau cút khỏi nhà ta! Nếu không ta báo quan đó!”
Lữ khách đó không hề sợ, nghe thấy vậy còn cười lớn hơn: “Hỏi hay lắm, ta là ai à? Trạch Thanh, ngươi thử nghĩ xem, ta là ai?”
“Mẹ nó chứ, ta mặc kệ ngươi là ai! “ Lộ Nghiêu cố nén cơn đau đầu, giơ đòn gánh lên quơ quơ: “Cút mau!”
Chết tiệt, sao gã quái nhân này lại biết nhũ danh* của hắn, hắn đã từng nói với ai đâu.
*Tên tục
“Hừ, ngốc tử.” Người kia với giọng điệu ghét bỏ, khẽ phứt tay áo, lộ ra đôi bàn tay thon dài nhưng trắng bệch.
Không hiểu sao, Lộ Nghiêu lại thấy bàn tay có chút quen thuộc: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cứ nhìn xem.” Lữ khách kia đặt hai tay lên mũ : “Ta rốt cuộc là ai?”
Y kéo mũ xuống.
Bầu trời đêm nay rất đẹp, trăng sáng không mây, Lộ Nghiêu thấy rất rõ.
Cái đòn gánh rơi xuống đất, môi của Lộ Nghiêu khẽ run rồi thốt lên tên người đó: “Kiến Sơn?”
“Ừ.” Tên đó khẽ cong mắt: “Cuối cùng cũng chịu nhớ ra rồi.”
Gì mà cuối cùng đã nhớ ra rồi, hắn có quên gì sao?
Người trước mắt gọi là Kiến Sơn, Lộ Nghiêu tiến lên trước vài bước, hắn vẫn chưa nhớ ra Kiến Sơn là ai, nhưng hắn biết hắn không thể để người trước mặt rời đi thêm lần nữa.
Kiến Sơn vẫn đứng ở đó, không đưa tay ra cũng không tiến lên, chỉ nhìn hắn mà mỉm cười.
Đó là một nam nhân rất tuấn tú, chỉ là hơi gầy một chút, nhưng cười lên lại rất đẹp.
Lộ Nghiêu lại tiến lên vài bước, đầu mũi có chút cay cay như muốn khóc, nhưng sao hắn lại muốn khóc chứ?
“Kiến Sơn…” Hắn đưa tay ra như muốn bắt lấy người trước mặt.
“Thoại bản ở trên tủ nhỏ kế giường, bị sổ sách che lại rồi, tháng trước ngươi vừa đọc cho ta nghe đấy.” Nụ cười của Kiến Sơn nhạt dần, Lộ Nghiêu thấy rõ trong mắt hắn có vài phần lo âu: “Trạch Thanh à, ngươi như vậy làm sao ta có thể yên tâm rời đi đây?”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Đầu Lộ Nghiêu đau như búa bổ, tim cũng đau: “Kiến Sơn, trễ lắm rồi, chúng ta về phòng được không?”
Kiến Sơn khẽ lắc đầu: “Ta không về đâu, Trạch Thanh, ngươi tự về đi.”
Cơ thể của Lộ Nghiêu có chút cứng đờ: “Tại… tại sao?”
Kiến Sơn thở dài một hơi, y nhìn hắn: “Ngươi quay về đi, đợi đến khi nắng lên, ra sau viện xem thử.”
Không, bây giờ không thể quay về, đầu của Lộ Nghiêu đau như búa bổ, đau đến mức muốn quỳ xuống.
Kiến Sơn vẫn không đến gần, cũng không đỡ hắn dậy.
“Quay về đi….”
“Trạch Thanh, ngươi về đi…”
“Trạch Thanh à….”
-----