Chương 1 - Cớ sao không cùng về?

Một lữ khách kì lạ.—Đó là một vị khách kỳ quái, y phục đen từ đầu đến chân, đến cả chiếc áo choàng bên ngoài cũng màu đen nốt, trong tay thì ôm lấy một chiếc hộp kì lạ.Đây là lần thứ tư trong ngày, Lộ Nghiêu chạm mặt với vị lữ khách kia. Lần đầu tiên là dưới gốc cây lớn ngay trước cửa viện. Lúc ấy đương giữa hè, tiếng ve râm ran vang lên từ rất sớm, gần như chỉ ngay sau tiếng gà gáy.Tiết trời nóng bức hầm hập, muốn ra ngoài làm việc thì phải dậy thật sớm, còn không, nếu mà muốn nằm thêm chút nữa thì chắc chắn giữa trưa vẫn còn đang đứng ở ngoài. Lộ Nghiêu chọn cách dậy sớm. Hắn thay quần áo xong xuôi rồi đi ra mở cửa viện, vị khách kia đang đứng dưới gốc cây trước cửa.Cây đại thụ trước cửa này nghe nói ngót nghét đâu đó khoảng hai trăm tuổi, là một loài cây khá phổ biến, bởi vì tán cây rộng và cành lá sum suê nên gốc cây này đã trở thành địa điểm hóng mát của cả thôn. Độ khoảng giữa trưa, khi mặt trời lên trên đỉnh, mọi người sẽ bắt đầu tụm về đây tránh nắng, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng còn tỉ thí với nhau vài ván cờ.Người này dậy sớm thật đấy, đó là suy nghĩ của Lộ Nghiêu khi nhìn thấy vị khách kia lần đầu tiên. Trởi thì nắng nóng như vậy, y lại mặc nhiều đồ thế kia, không sợ bị sốc nhiệt hả?Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ thôi, Lộ Nghiêu không có thói quen vô cớ nói chuyện với người lạ, nên đã nhanh chóng đóng cửa viện lại rồi chạy đến tửu lầu.Nói là tửu lầu, nhưng thực chất chỉ là một quán cơm nhỏ ở trong thôn, thỉnh thoảng sẽ có tổ chức vài yến tiệc nhỏ, cũng có tý buôn bán làm ăn, được cái hợp khẩu vị của mọi người nơi đây nên làm ăn cũng khấm khá.Lộ Nghiêu là lão bản của tửu lầu này, được coi là người giàu có ở trong thôn, có cả trạch viện, chỉ là trạch viện rộng lớn ấy lại không còn người nào khác, chỉ có một mình Lộ Nghiêu sống ở đó.Kể ra cũng lạ, trong thôn có gã Nhị Ma Tử, mặt thì rỗ, đã sắp đứng tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, mấy bà mai trong thôn bạc hết cả đầu thay gã. Cứ hễ trong thôn có nha đầu nhà nào đã đến cập kê là các bà sẽ lập tức giới thiệu cho gã. Nhìn lại mình, điều kiện thì tốt hơn, vậy mà chẳng thấy mấy bà nói năng gì, rõ là kì lạ, chẳng lẽ gương mặt này dữ tợn lắm à?Làm gì đến mức ấy? Lộ Nghiêu tự thấy bản thân chưa hẳn là ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng coi như có chút nhan sắc mà?Thôi vậy, cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Không có người làm mai cho cũng tốt, dù sao thì hắn cũng không có hứng lắm. Lộ Nghiêu không hiểu vì sao, chỉ đơn giản là cảm thấy không có hứng.Hắn từ từ bước vào tửu lầu, vừa tới cửa thì tiểu nhị đã chạy ra đón."Đại đông gia!" Tiểu nhị cúi đầu chào.Lộ Nghiêu khẽ gật đầu, rồi đặt tấm biển 'Khai môn' lên cửa.Buổi sáng thì thường không có khách mấy, hắn dặn dò vài câu rồi giao tửu lầu cho tiểu nhị trông coi, một mình ra ngoài nhàn nhã đi dạo.Hắn đi đến một tiệm thuốc, gọi tiểu nhị của tiệm thuốc ra, quay tới quay lui lại quên mất mình định mua gì.Tiểu nhị đứng đợi hắn một lúc lâu, gọi hắn đến lần thứ ba, hắn mới nói thứ lỗi một tiếng, bảo gói cho mình một ít kỷ tử và phục linh, nói là tửu lầu muốn nấu một ít dược thiện.Xách túi thuốc ra khỏi tiệm, vừa mới ra khỏi cửa, Lộ Nghiêu chạm mặt lữ khách kia lần thứ hai.Y vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, bận đồ đen từ trong ra ngoài, cầm trên tay một cái hộp.Tiệm thuốc nghe bảo là đã mở trong thôn nhiều năm rồi, lão bản là một vị đại phu có chút danh tiếng, thường có người từ phương xa lặn lội đến đây nhờ lão bốc thuốc cho.Lộ Nghiêu lại không tin chuyện này lắm. Hắn thấy vị đại phu kia ngày nào cũng ngồi dưới cây đại thụ chơi cờ, mà còn chơi tệ đến mức khiến người ta cạn lời, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống một danh y. Hắn vẫn không để ý đến lữ khách kia, xách đồ đi về hướng khác.Mãi trưa hắn mới quay về tửu lầu, lúc này quán lại đông khách, kín đến bảy tám bàn. Lộ Nghiêu là lão bản, gánh luôn cả việc thu tiền.Sau khi khách khứa rời đi hết, hắn mới bắt đầu ngồi vào bàn, tính toán lại sổ sách, thu nhập của buổi sáng nay.Hắn không am hiểu phương diện này lắm, bèn nghĩ bụng phải tìm một ai đó giúp mình, nhưng nghĩ cả một buổi trời vẫn chưa biết nên tìm ai.Lộ Nghiêu đưa tay lên trán, thầm nhủ, thôi thì để bữa khác mời một tiên sinh chuyên sổ sách về vậy.Đầu óc vẫn còn mơ màng, đến khi ngẩng đầu lên, hắn nhận ra trong quán vẫn còn một bàn có khách. Mà chính xác hơn là vẫn còn một người.Lại là vị khách đó, lần này là lần thứ ba trong ngày.Lộ Nghiêu ban đầu không quá để tâm cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Phải có duyên đến mức nào mà ông trời có thể để hai người xa lạ gặp nhau đến tận ba lần trong một ngày? Người kia ban ngày mà mặc cả bộ Dạ hành phục, đừng nói là kẻ thù phái người đến tìm hắn đấy chứ?Hắn quyết định thăm dò thử một phen, cùng lắm là gọi người báo quan thôi, đang ban ngày ban mặt, chắc người này cũng không dám giở trò ngay trong tửu lầu đâu.Cẩn thận tiến lại gần, Lộ Nghiêu lên tiếng hỏi: “Khách quan, ngài muốn dùng gì?”

Mặt người kia giấu dưới chiếc mũ trùm, nhìn thôi mà cũng đổ mồ hôi. Y nghe thấy hắn hỏi, không trả lời lại ngay. Lộ Nghiêu chờ một lúc, rốt cuộc cũng nghe thấy y đáp:“Bò trộn, thêm một vò rượu.”Ăn cái này á? Mới trưa buổi mà đã uống rượu? Lộ Nghiêu nhướn mày, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, quay sang bảo tiểu nhị chuẩn bị cho y.Có lẽ là không có ác ý. Nhìn gần hơn thì hình như y cũng không mang theo binh khí gì cả.Lộ Nghiêu thả lỏng đôi chút, quay trở lại sau quầy.Lữ khách kia ăn rất chậm, rượu cũng uống rất từ từ. Một vò rượu nhỏ, y tự rót tự uống, phải hơn một canh giờ mới tính tiền rời đi.Ánh mắt của Lộ Nghiêu nhìn theo bóng dáng người đó, thấy y đã đi ra khỏi thôn, trong lòng thầm nghĩ chắc hôm nay sẽ không gặp lại nữa, lúc này hắn mới quay ra tập trung đón khách.Sau khoảng bận rộn nhất của buổi chiều, Lộ Nghiêu lại cảm thấy chán. Hắn giao sổ sách và tửu lầu lại cho tiểu nhị trông coi, còn mình thì chắp tay sau lưng đi ra ngoài.Đi dạo trên phố, hắn còn tiện tay mua hai cái bánh đường còn dư lại của Vương đại thẩm, giúp bà về sớm một chút.Vương đại thẩm thấy hắn thì mừng rỡ, bảo: “Lộ chưởng quầy lâu lắm rồi mới tới mua bánh ta đây này!”Lộ Nghiêu nghe thấy thế thì cảm thấy là lạ, hắn thường xuyên mua thứ này lắm sao? Rõ ràng hắn là người không thích ăn đồ ngọt mà.Nhưng hắn vẫn không hỏi gì cả, chỉ trả tiền rồi cầm bánh về, từ từ rời đi trong tiếng cảm ơn rối rít của Vương thẩm.Trên đường về nhà có đi đình nghỉ mát, hắn thấy Tổng Hổ tử nhà bên và Triệu Tiểu Trụ, nhi tử lão thợ rèn nhà họ Triệu cùng với một đám hài tử đang tụm lại chơi trò đóng vai.Tổng Hổ Tử cầm một đoạn trúc dài lên, hô lớn: “Ta sẽ đóng vai Lư Nhất Thương!”Triệu Tiểu Trụ không chịu, giằng lấy đoạn trúc: “Sao lại thế? Lư Nhất Thương cao tám thước, cả người to khỏe, có gầy nhom như ngươi đâu?”

Tống Hổ Tử tuy gọi là Hổ tử, nhưng người thì lại chẳng giống con hổ tẹo nào. Nhóc con mới bảy tám tuổi, nhưng chỉ cao bằng một hài tử năm sáu tuổi, tất nhiên là không thể cướp được Triệu Tiểu Trụ khỏe mạnh bên cạnh. Thế là đoạn trúc bị dành mất, Tống Hổ Tử mặt mếu méo, nhìn như sắp khóc đến nơi.Lộ Nghiêu đứng nhìn mà thấy buồn cười. Đám hài tử cãi nhau ầm ĩ, hết khóc rồi lại cười, quay lưng cái lại trở về làm huynh đệ tốt.Quả nhiên, Triệu Tiểu Trụ thấy Tống Hổ Tử sắp khóc thì vội vàng lấy ra một đoạn kiếm trúc đưa cho nhóc: “Ngươi đừng khóc, ngươi mà khóc là cha ta lại về mắng ta, cho ngươi làm Thẩm tam đấy.”Thanh kiếm trúc kia thô sơ hết mức, chỉ là hai đoạn trúc ngắn dùng dây thừng buộc lại với nhau.Ấy thế mà Tống Hổ Tử ngừng khóc thật, đang muốn đưa tay ra nhận kiếm thì lại bị Vương Cẩu Nhi bên cạnh giật trước. Sau đó, Vương Cẩu Nhi nhét cho nhóc một đoạn dây thừng thô: “Ngươi vẫn nên làm Kinh Nhị Nương tiếp đi!”Lần này thì y như chọc vào tổ ong vò vè, Tống Hổ Tử lập tức gào khóc: “Ta không làm! Nửa tháng nay ta đã làm Kinh Nhị Nương đến mười một lần rồi!”Ra là lần nào cũng đóng vai này à? Lộ Nghiêu lắc đầu mỉm cười, cảm thấy vô cùng thú vị. Hắn lục lại trí nhớ một hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra đám nhóc này đang diễn thoại nào, chắc là một giai thoại trong một cuốn sách xưa nào đó, hoặc là câu chuyện do tiên sinh kể chuyện nào đó kể lại.Nghe nói tháng trước có một tiên sinh kể chuyện ghé vào thôn, nhưng hắn mấy ngày đó lại đang sốt nên không ra ngoài hóng chuyện được. Có lẽ bọn trẻ học được từ vị tiên sinh đó.Lô Nghiêu quay người, chậm rãi đi về nhà. Đi qua một ngã rẽ, từ phía xa, hắn nhìn thấy không ít người đang tụ tập dưới gốc cây lớn ngay trước nhà mình, đều là người quen. Nào là Trương đại phu ở y quán, Lý Đại và lão Vương nhà đối diện…Hắn đứng bên cạnh xem Trương đại phu chơi cờ. Nước cờ của lão già này vẫn tệ như ngày nào, chưa chơi được bao lâu đã bị người đối diện chiếu tướng. Trương đại phu thấy mình sắp thua thì tức đến mức thổi râu phì phò, định giở trò ăn gian.Thấy thế, Lộ Nghiêu nghĩ bụng: Mấy người từ phương xa lặn lội đến đây, luôn miệng gọi lão già này là danh y hay thần y gì đấy thì thật nên chứng kiến cảnh này. Còn Trương đại phu định chơi xấu nhưng không thành, đành phải đứng dậy nhường chỗ cho lão Vương, làu bàu ngồi sang bên cạnh chờ lượt kế tiếp.Chậc, tính khí cũng không vừa đâu, trừng mắt như thế mà. Lộ Nghiêu thầm phán xét, định đi vòng qua mấy người bọn họ để quay về viện của mình.Vừa ngẩng đầu lên, hắn lại nhìn thấy vị khách lạ mặt kia đứng cách đấy không xa.Chuyện gì vậy chứ? Đừng nói là tên kia đến để theo dõi hắn thật đấy nhé?Lộ Nghiêu trong nháy mắt cảm thấy tức giận, hắn lao về phía người kia.Lữ khách kia thấy hắn tới thì vẫn đứng yên ở đó, ôm chiếc hộp kì lạ trong tay, không hề có ý định bỏ chạy.“Các hạ, trùng hợp thật đấy.” Lộ Nghiêu dừng lại cách người kia khoảng chừng năm bước chân, miệng thì cười nhưng trong lòng thì không: “Lộ mỗ hôm nay có duyên gặp ngài đến bốn lần rồi.”Lữ khách kia vẫn đang đội mũ trùm, không thấy rõ mặt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đến cả tay cũng bị giấu trong áo. Trời nóng như vậy mà người này lại không hề để lộ một tấc da nào ra ngoài.Y khẽ cười: “Trùng hợp? Bốn lần là nhiều sao?”Bốn lần mà chưa nhiều? Lý Đại đối diện với nhà hắn, gần nhau đến mức tối về mở cửa ra là có thể nghe gã nói chuyện phiếm với thê tử của mình, vậy mà hôm nay mới gặp được hai lần, bốn lần mà còn chưa nhiều à?Người này thật sự quá kì lạ!Lộ Nghiêu cau mày, nói, trong giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Các hạ theo dõi ta là vì cái gì? Tiền? Hay là ta đã không cẩn thận đắc tội với ai đó mới khiến người ta phải bỏ tiền ra thuê các hạ đến đây?”Lữ khách kia nghe xong lại bật cười: “Ta theo dõi ngươi á?”Mẹ nó! Ý gì đấy?Lộ Nghiêu gắng lắm mới kiềm chế được cơn giận của mình, cố gạt đi suy nghĩ muốn đánh với  y một trận: “Ngươi cứ thử đi!”Dứt lời, hắn quay lưng đi vào viện.Lữ khách kia vẫn đứng ở bên kia đường, không đi theo hắn, mà cũng chẳng chịu rời đi.Lộ Nghiêu sắp bước vào cửa thì bị Trương đại phu gọi lại: “Lộ chưởng quầy, thuốc kê lần trước ngươi đã uống hết chưa đấy?”

Thuốc? Lộ Nghiêu hoang mang, nghĩ ngợi một lát, đoán là lão già kia đang nói đến mấy đơn thuốc trị phong hàn lần trước, bèn đáp: “Đã uống hết từ lâu rồi, phong hàn của ta cũng đã khỏi rồi.”Trương đại phu nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía lữ khách kia. Lão thở dài một hơi, rồi quay ra nói: “Trưa mai ngươi đến y quán của ta một chuyến, ta kê thêm một vài đơn thuốc dưỡng thần.”Dưỡng thần? Lộ Nghiêu thắc mắc, hắn đang khỏe mạnh, vẫn ăn ngon ngủ kĩ, sao phải uống thuốc?“À không cần đâu, ta…”Hắn định từ chối, Trương đại phu lại cắt lời hắn: “Thuốc bổ cũng được, không thu tiền đâu.”“Thật sự không cần mà, ta đâu còn bồi bổ cái gì…”Lão già kia lại cắt ngang, rất mất kiên nhẫn mà xua tay: “Ta quyết rồi, giờ thì ngươi cứ vào nhà đi, trưa mai qua y quán, không thì chiều về ta đến đánh cờ sẽ cầm theo luôn.”Thôi kệ vậy, nhìn là biết hết đường thượng lượng. Lộ Nghiêu vò đầu, không hiểu sao đã cho hắn thuốc bổ rồi mà còn mất công như vậy.Trương đại phu là người tốt, đến nước này thì không từ chối được nữa rồi. Hắn đành phải gật đầu nói cảm tạ, cam đoan sẽ đến lấy đúng giờ.Sau khi đi vào nhà, đóng cửa lại, hắn nhìn qua bên đường, lữ khách kia đã không còn ở đó nữa.Hứ, hy vọng là mai không gặp lại y nữa, nếu không thì hắn lại phải đi báo quan.