Chương 4 - Chuyện Tình Nơi Đô Thị

Ta kinh ngạc mở to mắt: “Ta từng thấy thược dược, nhưng chưa bao giờ thấy vườn thược dược nào nở đẹp thế này!”

Lý Khước cong môi, vẻ mặt có chút đắc ý.

“Đám hoa cỏ trong phủ đều do đám hoa công chăm sóc, nhưng nơi này thì khác, do chính tay tiểu gia trồng đấy!”

“Ngươi trồng?” Ta trợn tròn mắt, nhìn vườn hoa bạt ngàn trước mặt, khó mà tin nổi.

Hắn gật đầu, tháo áo ngoài của ta, giũ xuống đất làm đệm rồi kéo ta ngồi xuống.

“Nửa đêm nghe nàng thở dài suốt, chắc chắn trong lòng có chuyện. Lúc ta không vui, ta thường đến đây nhổ cỏ, xới đất, ngắm hoa, tâm trạng sẽ tốt hơn. Ta dẫn nàng tới đây, cũng là muốn nàng vui vẻ hơn một chút.”

Giọng hắn dịu dàng, trầm thấp, không còn vẻ lông bông thường ngày, vô thức khiến ta cảm thấy an tâm.

Ta nghĩ vậy, cũng làm vậy, vô thức tựa đầu vào vai hắn.

Hắn thoáng khựng lại, cứng đờ trong giây lát, sau đó rất nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy ta.

“Đây là lần đầu tiên từ lúc thành thân nàng chủ động thân cận ta.”

Ta nghe được niềm vui trong giọng nói của hắn, cũng nghe được nhịp tim hắn đập dồn dập.

Nhưng ta chợt nhớ đến những lời đồn về hắn, bỗng dưng chua xót mở miệng:

“Ta mới thân cận ngươi lần đầu, nhưng ngươi đã thân cận biết bao nhiêu nữ nhân rồi?”

“Không có!” Hắn lập tức bật dậy như bị điện giật, kích động đến mức nhảy dựng lên.

Trăng bị mây che khuất, bóng hắn lồng lộn trên nền đất, trông chẳng khác gì quỷ nhập tràng.

Ta hoảng sợ nuốt nước bọt, vội vàng kéo ống tay áo hắn:

“Ta chỉ nói chơi thôi, sao ngươi phản ứng mạnh thế?”

Gió thổi qua lộ ra khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nhiễm màu máu.

Hắn cúi xuống, trịnh trọng nắm tay ta, đối diện với ta, chậm rãi nói từng chữ:

“Hạc Hoa, ta tuy thường xuyên ra vào chốn thanh lâu, nhưng chưa từng làm gì cả. Ta vẫn là một công tử đàng hoàng, thực sự, ta thề đấy!”

Ta có chút mơ hồ: “Vậy ngươi không đi tìm vui, thì đi làm gì? Chẳng lẽ là để bàn chuyện làm ăn?”

Đôi mắt hắn lập tức mở to, ngay cả môi cũng bắt đầu run rẩy, hai chữ tri kỷ dường như sắp viết thẳng lên mặt.

Thái dương ta giật giật liên hồi, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ… ta đoán trúng rồi?”

16

Mặt trời mọc, ánh sáng đầu ngày len qua cửa sổ, phủ lên vườn thược dược một lớp rạng rỡ nhẹ nhàng.

Đêm qua ta và Lý Khước đã nói chuyện thật lâu, cũng lần đầu tiên có chút thay đổi trong suy nghĩ về hắn.

Trước kia ta luôn cho rằng hắn là một kẻ lêu lổng vô dụng, chẳng biết gì ngoài ăn chơi, nhưng hóa ra hắn có thể đọc thuộc Toàn Phương Bị Tổ (bộ sách về các loài cây và hoa cỏ).

Hắn yêu thích chăm sóc cây cỏ, cũng nghiên cứu cách trồng trọt.

Chỉ là, Lý tướng quân lại không hề xem trọng chuyện này, cho rằng hắn là con cháu danh gia vọng tộc, mà lại suốt ngày vùi đầu vào đám cây cỏ, đúng là không có chí khí.

Vì thế, ông nhổ hết những chậu hoa mà hắn tâm huyết chăm sóc, còn bắt hắn mỗi ngày phải quỳ trong từ đường hai canh giờ.

Lý Khước quỳ suốt hai tháng, cuối cùng không chịu nổi, đành cúi đầu nhận sai.

Lý tướng quân thấy vậy thì rất hài lòng, cho rằng cuối cùng cũng khiến đứa nghiệt tử này quay đầu là bờ.

Nhưng ông đâu biết, hắn đã lén tìm một khu đất hoang trong phủ, lặng lẽ trồng lại cả một vườn thược dược.

Sương mai còn vương trên những cánh hoa, lay động theo gió, rực rỡ mê hồn.

Lý Khước hái một bông, đưa cho ta, giọng điệu có phần lười biếng mà ôn hòa:

“Tặng nàng đấy, coi như cảm ơn nàng đã chịu nghe ta lải nhải cả đêm qua.”

Mùi hương nhàn nhạt lẩn quẩn nơi chóp mũi, ta nhìn hắn, nhẹ nhàng cười đáp:

“Ta cũng phải cảm ơn ngươi, đã đưa ta đến đây.”

Hắn thoáng sững sờ, rồi lập tức kéo tay ta đứng dậy.

“Thôi nào, về ngủ thôi, ta buồn ngủ chết đi được.”

Vừa về đến phòng, Lý Khước đã vùi đầu vào chăn, thoải mái thở dài một hơi.

Ta lấy một cái chăn khác ném cho hắn: “Ngủ đi, ta sẽ bảo nha hoàn đừng quấy rầy.”

Hắn “ừ” một tiếng, mơ màng hé mắt nhìn ta, lẩm bẩm:

“Nàng ngủ không?”

“Ta còn có việc, lát nữa mới ngủ.”

Ta nói, đồng thời ngồi xuống trước bàn trang điểm, ấn nhẹ hai bên thái dương.

Trong lòng ta vẫn còn vướng mắc chuyện của tam tỷ.

Ta muốn đến gặp tỷ ấy, hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, ta còn chưa kịp đi tìm, thì tam tỷ đã tự mình đến cửa.

Vẻ ngoài của tỷ ấy vẫn như xưa, điềm tĩnh đoan trang, gặp Cố thị còn cười hành lễ, nói chuyện đâu ra đấy.

Nếu ta chưa từng thấy tỷ ở trà quán, có lẽ ta sẽ tin rằng tỷ vẫn sống rất tốt.

Ta đưa tỷ ấy vào thư phòng của Lý Khước, nơi này yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện.

Tỷ ấy vừa ngồi xuống, đã không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp mở lời:

“Hạc Hoa, muội hẳn là đã biết chuyện của ta rồi.”

Tỷ ấy nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Ta bặm môi, không biết nên nói gì.

Tỷ ấy thở dài, đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói:

“Ta không quan tâm muội nghĩ gì về ta, ta chỉ cầu muội một chuyện.”

Tỷ ấy cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng qua:

“Hãy coi như chưa từng thấy gì cả, giữ kín chuyện này giúp ta.”

Ta sửng sốt, sau đó nhìn thẳng vào mắt tỷ ấy, giọng khẽ khàng nhưng kiên định:

“Tỷ nói cho muội biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ta.

Tỷ ấy vội vàng lấy tay áo lau đi, nhưng lại để mặc cho viền mắt đỏ hoe.

“Hạc Hoa, từ nhỏ đến giờ, ta chưa từng cầu xin muội điều gì. Nhưng hôm nay, ta cầu xin muội một lần này thôi, đừng hỏi nữa.”

Lòng ta đau xót, giọng nói cũng nghẹn ngào:

“Nhưng tỷ có từng nghĩ, hôm nay là ta vô tình gặp, ngày mai nếu có người quen khác vô tình gặp thì sao? Tỷ không sợ sao?”

Tỷ ấy im lặng rất lâu, ánh mắt dừng trên một nhành liễu xanh bên ngoài cửa sổ.

Cuối cùng, tỷ khẽ nhếch môi, bình thản cất lời:

“Chỉ cần ta trở thành phu nhân của trạng nguyên, rời khỏi Lâm An, thì sẽ không ai biết chuyện này nữa.”

Ta còn muốn khuyên thêm, nhưng bên ngoài có người gọi ta, lời định nói lại phải tạm nuốt xuống.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, một tiểu tư đã vội chạy đến, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Thiếu phu nhân, lão gia nhờ ta đến báo tin, tam tỷ phu của người – Liễu Sơn An – đã phạm tội, hiện đang bị giam trong đại lao.”

Ta bàng hoàng: “Sao có thể?”

Sau lưng vang lên tiếng vỡ vụn của chén trà rơi xuống đất.

Tam tỷ bám vào khung cửa, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

18

Liễu Sơn An đã giết người.

Hắn uống rượu say rồi đến Hồng Nhan Các, vì tranh giành một cô nương rót rượu mà cãi vã, sau đó động thủ đánh nhau.

Chỉ là, lúc ra tay không biết nặng nhẹ, lại thêm hơi men kích động, hắn cứ thế đập đầu người ta vào cột trụ, đoạt đi một mạng người.

Ta cùng tam tỷ vội vàng chạy đến đại lao.

Suốt cả đoạn đường, tỷ ấy không nói một lời, chỉ cắn chặt môi đến mức bật máu.

Ta nắm chặt tay tỷ ấy, nhưng lòng bàn tay tỷ lại lạnh như băng.

Đến cửa nhà lao, gã cai ngục thấy ta liền nhận ra, cũng không làm khó, chỉ dẫn ta và tam tỷ vào trong.

Sau khi sắp xếp xong, hắn định quay người rời đi, nhưng lại bị tam tỷ đột nhiên kéo lại.

Tỷ ấy quỳ xuống, giọng nói run rẩy:

“Đại ca, người bên trong là phu quân ta, phu thê ta từng có tình nghĩa, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn. Mong ngài mở cửa một lát.”

Gã cai ngục nhíu mày, do dự nói:

“Mở cửa thì cũng được, nhưng nếu hắn nhân cơ hội chạy mất thì sao?”

Tam tỷ không nói hai lời, cúi đầu dập mạnh xuống nền gạch một cái.

“Nếu ngài không yên tâm, có thể khóa lại ngay khi ta vào, chỉ cần một nén nhang, ta sẽ ra ngoài ngay.”

Gã cai ngục im lặng một hồi lâu, sau đó thở dài:

“Được rồi, nhưng chỉ một nén nhang thôi, qua thời gian đó, phu nhân nhất định phải ra ngoài.”

Cửa lao kêu két một tiếng, chậm rãi mở ra.

Tam tỷ hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào.

Bên trong, Liễu Sơn An đang ngồi trên đống rơm rạ, miệng ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt thờ ơ khi thấy tỷ ấy.

Hắn khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nhấc mi mắt liếc nhìn tỷ:

“Phu thê ân ái, tình sâu nghĩa nặng? Ngươi cũng dám mở miệng nói ra những lời đó sao, Trịnh Phượng Hoa?”

Tam tỷ không đáp, chỉ tiến lên một bước, đôi mắt bình tĩnh đến lạ.

Ngay khoảnh khắc hắn chưa kịp phản ứng, tỷ ấy đột nhiên phun một bãi nước bọt thẳng vào mặt hắn, giọng nói lạnh lẽo như băng:

“Ngươi chính là một con súc sinh!”

Liễu Sơn An còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tam tỷ đã rút cây trâm cài trên đầu, không chút do dự, đâm thẳng vào mắt hắn!

Tốc độ của tỷ ấy cực nhanh, động tác dứt khoát như thể đã tập luyện hàng trăm lần.

“A——!!”

Máu tươi bắn tung tóe, tiếng gào thét thảm thiết của Liễu Sơn An vang vọng khắp nhà lao.

Hắn ôm lấy mắt, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn tru tréo như một con chó hoang bị chặt mất một chân.

Tam tỷ không hề lùi bước, cũng không hề hoảng loạn.

Tỷ ấy chỉ đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa bi ai vừa khinh miệt, đôi môi run rẩy nói từng chữ một:

“Ngươi có biết không? Kể từ ngày ngươi chuốc mê ta, đem ta dâng lên giường quan chủ khảo để đổi lấy đề thi, ta đã muốn làm như thế này từ lâu rồi.”

Nghe vậy, thân thể Liễu Sơn An run lên, bàn tay đang ôm mắt cũng chậm rãi buông xuống, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.

Tam tỷ cười khẽ, nhưng nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má.

“Nhưng ta không dám.”