Chương 10 - Chuỗi Vòng Hoán Đổi
Tôi lắc đầu.
Giờ đến đó quá nguy hiểm, lỡ như bị người của mẹ nhận ra…
Điện thoại bỗng rung lên, là một tin nhắn MMS từ số lạ.
Tôi mở hình ảnh — hơi thở lập tức nghẹn lại.
Trong ảnh là một phòng bệnh sang trọng, Triệu Dĩnh đang nằm trên giường, khắp người cắm đầy ống dẫn.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, môi tím ngắt, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng là bằng chứng duy nhất cho thấy cô vẫn còn sống.
Đáng sợ nhất — là đôi mắt cô.
Trừng lớn, trong tròng mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Tin nhắn chỉ có một câu: “Tôi muốn biết sự thật.”
Tay tôi bắt đầu run rẩy, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Trần Tự kịp đỡ lấy tôi: “Sao vậy?”
“Không… không có gì.” Tôi vội vàng khóa màn hình. “Tin rác thôi.”
Nhưng bức ảnh ấy đã hằn sâu vào tâm trí tôi.
Triệu Dĩnh vẫn còn sống. Và cô ấy dường như… đã nhận ra điều gì đó.
Hôm sau là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.
Trong lớp tràn ngập không khí lễ hội, nhưng lòng tôi lại lạnh như tiết trời bên ngoài.
Buổi trưa, nhóm lớp bỗng dưng náo loạn.
Có người chuyển tiếp một tin tức vừa được đăng:
“Tin sốc: Tiểu thư nhà họ Tiêu – Tiêu Nhã Vận – đã qua đời vào lúc 11 giờ 23 phút sáng nay, hưởng dương mười tám tuổi. Mẹ cô – bà Tiêu Nguyệt Hoa – do quá đau buồn mà bệnh tình trở nặng…”
Cả lớp lập tức lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình điện thoại, không tin nổi mà đọc lại tin tức kia hết lần này đến lần khác.
Lâm Hiểu Ngữ lấy tay che miệng, nước mắt tuôn trào: “Sao lại thế được… Cô ấy còn trẻ như vậy…”
Tôi ngẩn ngơ nhìn dòng tin đó, cả người lạnh toát.
Triệu Dĩnh chết rồi.
Cô gái từng ghen tị tôi, từng tính kế tôi, cuối cùng lại thay tôi bước vào cái chết — thật sự đã biến mất rồi.
Còn màn “quá đau buồn” của mẹ tôi — chỉ khiến tôi thấy buồn nôn.
Vở kịch giết người được dàn dựng tỉ mỉ này, cuối cùng đã kết thúc bằng cái gọi là “cái chết tự nhiên”.
Tan học, cả lớp trầm mặc.
Có người đề nghị mua hoa đến biệt thự nhà họ Tiêu, nhưng bị giáo viên chủ nhiệm ngăn lại: “Bây giờ không thích hợp, đợi lễ truy điệu đã.”
Tôi lặng lẽ bước trên đường về nhà, tuyết rơi ngày càng dày.
Hai bên đường phố đã treo đầy đồ trang trí Giáng Sinh, tiếng nhạc vui tươi vang ra từ các cửa hàng — càng khiến tâm trạng tôi trở nên u ám đến chua xót.
Khi đi ngang tiệm trà sữa thường ghé, tôi vô thức dừng lại.
Một tháng trước, Triệu Dĩnh đã từng đứng ở đây, hùng hồn tuyên bố sẽ cướp lấy cuộc đời của tôi.
Mà bây giờ — cô ấy đã là một cái xác lạnh ngắt.
“Một ly trà sữa trân châu.” Tôi nghe thấy chính mình nói.
Ly trà nóng cầm trong tay, nhưng chẳng thể sưởi ấm nổi ngón tay lạnh giá.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt trong bức ảnh cuối cùng của Triệu Dĩnh —
Ánh mắt tuyệt vọng và kinh hoàng khi biết ra sự thật.
Cuối cùng cô ấy đã hiểu điều gì? Là hối hận vì lòng tham? Hay căm hận vì sự im lặng của tôi?
Điện thoại lại rung lên. Vẫn là số lạ đó:
“Cô ấy nói lời cuối là: Cảm ơn cậu.”
Nước mắt tôi cuối cùng không thể kìm nén, rơi xuống mặt tuyết, tan ra thành một vũng nhỏ.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, tôi theo mẹ Triệu về quê ngoại.
Nhà bà ngoại ở một ngôi làng yên tĩnh, không khí trong lành, cuộc sống mộc mạc.
Không có biệt thự xa hoa, không có vệ sĩ, cũng không có những ánh mắt khiến người ta nghẹt thở.
Mỗi ngày tôi theo bà cho gà ăn, hái rau, buổi tối cả nhà quây quần bên bếp lửa, chuyện trò xem tivi.
Cuộc sống bình dị như thế này — lại trở nên xa xỉ.
Đêm Giao Thừa, chúng tôi vừa gói bánh chẻo vừa xem chương trình mừng xuân.
Tivi đúng lúc phát đoạn tổng kết nhân vật tiêu biểu năm qua hình ảnh Tiêu Nguyệt Hoa hiện lên trên màn hình.
Người dẫn chương trình dùng giọng điệu tiếc nuối kể về câu chuyện “đau thương mất con gái” của bà.
Mẹ Triệu thở dài: “Thật là trớ trêu, nhiều tiền đến mấy mà con gái cũng không giữ được.”
Tôi im lặng gói bánh, không đáp lại.
Trên màn ảnh, mẹ tôi trông trẻ hơn nhiều, trong ánh mắt ấy dường như có thật sự đau lòng.
Là vì mất đi một “ngân hàng nội tạng” hoàn hảo, hay là vì chút tình cảm còn sót lại của bao năm qua?
Khi chuông giao thừa vang lên, tiếng pháo ngoài trời rền vang điếc tai.
Các em họ háo hức đốt pháo hoa, bầu trời đêm rực rỡ sắc màu.
Tôi đứng trong sân, nhìn pháo hoa bung nở rồi tắt lịm.
Suốt mười tám năm, đây là cái Tết đầu tiên tôi trải qua — không có vệ sĩ, không có yến tiệc, không có khách khứa giả tạo.
Trong điện thoại, tôi nhận được rất nhiều lời chúc mừng năm mới, trong đó có của Trần Tự:
“Chúc mừng năm mới. Mong rằng năm nay cậu thật sự sẽ thấy vui vẻ.”
Tôi nhắn lại cảm ơn, rồi xóa toàn bộ tin nhắn và thông tin từ số lạ kia.
Quá khứ, nên để nó ở lại quá khứ. Dù là đẹp đẽ hay tàn nhẫn.
Sáng mùng Một, tôi bị tiếng pháo làm tỉnh giấc.
Mở cửa sổ ra, không khí trong lành ùa vào. Núi xa phủ đầy tuyết trắng, ngoài đồng lác đác có vài người dân dậy sớm đang đi lại.
Mẹ Triệu gọi dưới nhà: “Tiểu Dĩnh, xuống ăn chè trôi đi con!”
“Dạ tới liền ạ!” Tôi lớn tiếng đáp lời.
Đây là cái Tết đầu tiên trong cuộc đời mới của tôi.
【Toàn văn hoàn】