Chương 6 - Chính Nghĩa Của Con
Tôi sẽ yêu đương, kết hôn, sinh một đứa con ruột thịt.
Tôi sẽ là một người vợ hạnh phúc, một người mẹ hiền từ.
Chứ không phải như bây giờ, bị đứa con do chính tay mình nuôi lớn, đẩy vào cảnh cô độc, không nhà để về.
Tôi kéo vali đứng dậy.
“Giang Triệt, tạm biệt.”
Không, là vĩnh biệt.
Tôi không ngoảnh đầu lại, kéo vali rời khỏi nơi mình đã sống nửa đời người.
Sau lưng, vang lên tiếng nó gào khóc đến xé lòng.
“Mẹ ——”
Tôi không dừng bước.
Anh tôi gọi điện cho tôi.
Trong điện thoại, anh thở dài nặng nề, nói chuyện của anh cuối cùng cũng được giải quyết rồi.
Đơn vị xét thấy là lần đầu vi phạm, lại bị chính cháu ruột tố cáo, nên chỉ xử lý cảnh cáo, không bị khai trừ.
“Em hai, em thật sự đi rồi à?”
“Ừ.”
“Định đi đâu chưa?”
“Chưa, đi tới đâu hay tới đó.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
“Thằng Giang Triệt đó, có tới tìm anh.”
Tim tôi chợt thắt lại.
“Nó quỳ ngay trước cửa nhà anh, cầu xin anh khuyên em.”
“Nó nói nó biết sai rồi, nó không phải người, nó muốn bù đắp.”
“Anh mắng nó một trận rồi đuổi đi.”
Anh tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
“Em hai, anh biết em uất ức. Nhưng dù sao, nó cũng là đứa con mà em đã nuôi suốt mười tám năm…”
“Anh,” tôi cắt lời anh, “em không có con trai.”
Đứa con trai của tôi, đã chết vào ngày nó đưa tôi vào đồn công an.
Tôi cúp máy, mua một vé tàu đi về phía Nam.
Tới một thị trấn ven biển xa lạ mà tôi chưa từng đặt chân tới.
Lúc tàu chuyển bánh, tôi nhìn thành phố lùi dần phía sau cửa sổ, có cảm giác như đang tạm biệt cả nửa đời mình.
Trên tàu, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, tôi trở lại đêm mưa gió năm ấy.
Tôi cầm ô, đi trên đường về nhà, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt dưới gầm cầu.
Tôi bước tới, thấy một đứa trẻ tím tái vì lạnh trong thùng giấy.
Trong mơ, tôi do dự một chút, rồi quay lưng rời đi.
Tôi không ngoảnh đầu lại, mặc cho tiếng khóc bị mưa gió nuốt chửng.
Tỉnh dậy, mặt tôi đầy nước mắt.
Tôi không rõ, những giọt nước mắt đó là vì đứa bé kia, hay vì chính mình.
Tới thành phố mới, tôi thuê một căn phòng nhỏ.
Ngoài cửa sổ chính là biển cả.
Tôi tìm được một công việc làm phục vụ trong nhà hàng ven biển, tuy vất vả nhưng bình yên.
Mỗi ngày nhìn thuỷ triều lên xuống, lắng nghe tiếng sóng biển, trái tim tôi — vốn đã đầy thương tích — dường như cũng dần dần được xoa dịu.
Tôi không còn mất ngủ, cũng chẳng còn gặp ác mộng.
Tôi bắt đầu học cách sống vì bản thân.
Tôi tưởng rằng, câu chuyện giữa tôi và Giang Triệt, đến đây là kết thúc.
Cho đến một ngày, khi tôi dọn dẹp đồ cũ, trong lớp lót của chiếc rương gỗ, tôi tìm thấy một vật tôi đã lãng quên từ lâu.
Đó là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, đã bị ôxy hóa đến đen sì.
Là thứ tôi phát hiện trong lớp vải bọc lấy Giang Triệt khi ấy.
Thấy nó không đáng tiền, lại sợ nhìn vào gợi nhớ, nên tôi nhét đại vào đáy rương.
Tôi cầm lên, tỉ mỉ quan sát.
Mặt sau của chiếc khóa, khắc hai chữ rất nhỏ.
“Mộ Viễn”
Tôi sững người.
Thì ra, nó có tên.
Nó không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi không tên không họ.
Mộ Viễn.
Một cái tên nghe đã mang theo hy vọng và mong chờ.
Tôi chợt nhớ lại, hôm đó Giang Triệt hỏi tôi, có hối hận không.
Tôi không trả lời.
Giờ thì tôi có rồi.
Tôi không hối hận vì đã gặp nó.
Tôi chỉ hối hận vì đã yêu nó sai cách.
Tôi đã dạy nó thành một con quái vật không có cảm xúc.
Và cuối cùng, con quái vật đó quay lại cắn ngược tôi.
Tôi gói chiếc khóa trường mệnh ấy, cùng với tấm ảnh năm xưa, gửi cho anh trai tôi.
Trong thư tôi viết:
“Anh, nếu Giang Triệt còn tìm tới anh, thì đưa cái này cho nó.”
“Đây là quá khứ của nó, cũng là tương lai của nó.”
“Bảo nó đi tìm gốc gác của mình, đừng tới quấy rầy em nữa.”
Làm xong tất cả, tôi cảm thấy bản thân thực sự đã buông bỏ.
Tôi đổi số điện thoại, cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Cuộc sống của tôi bước sang trang mới.