Chương 1 - Chiếc Vòng Vàng Để Tình Yêu Được Nhìn Nhận

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Hôm đó là sinh nhật tôi, mẹ nấu một bàn đầy hải sản, toàn món em gái thích ăn.

Tôi bị dị ứng hải sản, chỉ có thể im lặng ngồi ở góc, gặm dĩa cánh gà.

Ba ngày sau, mẹ đột nhiên nói: “Con đúng là ích kỷ thật.”

Tôi khó hiểu nhìn bà: “Gì cơ?”

Mẹ nghiêm túc nhìn tôi: “Hôm sinh nhật con, trên bàn nhiều món thế, con chẳng đụng vào mấy, cứ chăm chăm ăn cánh gà, ngay cả miếng cuối cùng cũng gắp luôn. Em con không được ăn miếng nào.”

Lúc này tôi mới biết, miếng cánh gà cuối cùng hôm đó là bà cố tình để dành cho em gái, bị tôi gắp mất, nên bà vẫn để bụng tới giờ.

Bà vẫn luôn thiên vị như vậy, giống như hồi nhỏ, trong bát em gái lúc nào cũng có trứng lòng đào, còn trứng của tôi thì luôn bị chiên cháy khét.

“Lại đây, Trần Trần, mau nếm thử đi.”

Mẹ cười tươi rói, mắt sáng long lanh, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Trần – em gái tôi, đang cúi đầu bấm điện thoại:

“Sáng nay mẹ ra chợ giành được mớ tôm tươi ngon nhất, còn sống đấy! Mẹ đặc biệt làm món tôm rim dầu cho con, chẳng phải con thích ăn nhất sao?”

Lâm Trần lười biếng ngẩng mắt liếc đĩa tôm, khóe môi khẽ cong: “Cũng được đó mẹ, mùi thơm thật.”

Em gái bỏ điện thoại xuống, gắp ngay con to và mập nhất.

Mẹ cười đến nheo cả mắt, như thể vừa được khen thưởng to lớn.

Bà cởi tạp dề, tiện thể ngồi xuống cạnh em gái, ánh mắt vẫn dính chặt lên người em gái, mang theo sự quan tâm gần như nịnh nọt:

“Cua này cũng béo lắm, mẹ chọn kỹ lắm mới được con đực nhiều gạch. Còn cả món nghêu xào cay này nữa, chẳng phải mấy hôm nay con thèm lắm sao? Mau ăn khi còn nóng.”

Tôi lặng lẽ ngồi đối diện, trước mặt chỉ là bát cơm trắng lưng lửng.

Hôm nay là ngày 18 tháng Sáu âm lịch, sinh nhật tôi.

Tôi nhìn đĩa cánh gà nằm chơ vơ ở mép bàn, giữa một mâm hải sản rực rỡ trông vừa lạc lõng vừa tội nghiệp.

Tôi lặng lẽ cầm đũa, vươn tay qua đĩa cua hoàng đế hấp, tránh món nghêu xào cay đỏ au, cẩn thận gắp lấy miếng cánh gà gần mình nhất.

Món cánh gà coca này, cùng với hai món rau xào bên cạnh, là những thứ duy nhất tôi có thể ăn.

“Chị, chị không ăn tôm à? Tươi lắm đó.”

Lâm Trần vừa thuần thục bóc vỏ tôm vừa hỏi, giọng lơ đãng.

Mẹ cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi em gái, liếc tôi một cái. Ánh mắt nhạt như thể đang nhìn một vật trang trí vô nghĩa.

“Ồ, con bé đó à.”

Giọng bà bình thản, xen chút thản nhiên như lẽ đương nhiên:

“Nó bị dị ứng hải sản, đụng vào là nổi mẩn khắp người, phiền phức lắm.”

Nói xong, bà lập tức quay sang em gái, giọng lại ấm áp, kèm chút trách yêu: “Ăn chậm thôi, Trần Trần, có ai giành đâu, coi chừng vỏ đâm vào môi.”

Phiền phức.

Từ đó nhẹ hẫng rơi xuống, đập vào ngực tôi, âm ỉ đau. Thì ra bà cũng biết tôi dị ứng hải sản.

Phải rồi, từ nhỏ đến lớn, thể chất dị ứng hải sản của tôi, trong mắt mẹ dường như mãi chỉ là một khuyết điểm gây phiền toái.

Lâm Trần thích ăn hải sản, nên bàn ăn trong nhà lúc nào cũng xoay quanh khẩu vị của cô ấy, còn tôi – kẻ dị ứng – chỉ có thể len lén tìm chút không gian sống ở rìa mâm cơm.

Bữa cơm khiến tôi thấy khá khó chịu, đến gần cuối, trên đĩa chỉ còn lại một miếng cánh gà coca cuối cùng.

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay gắp miếng cánh gà vào bát.

Ánh mắt của mẹ dường như vô tình lướt qua đĩa khi tôi gắp miếng đó, nhanh đến mức như ảo giác.

Bà không nói gì, chỉ quay đầu, nhiệt tình gắp thêm một chiếc càng cua béo ngậy vào bát của Lâm Trần.

Cơm nước xong, Lâm Trần ôm bụng, ợ một tiếng rồi nói ăn no quá, muốn xuống dưới đi dạo tiêu cơm.

Mẹ lập tức tỏ vẻ xót xa: “Ôi chao, nhìn con kìa, đã bảo ăn chậm thôi mà. Mẹ xuống đi dạo với con.”

Vừa nói, bà vừa quay sang tôi: Lâm Nguyệt, con dọn dẹp bếp đi, mẹ đưa em xuống dưới tiêu cơm.”

Sau đó là tiếng cửa đóng “cạch” một cái.

Tôi nhìn bàn ăn đầy vỏ tôm, càng cua, vỏ nghêu rỗng… chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại.

Thu dọn xong, phòng khách vang lên tiếng ồn ào cười nói của chương trình tạp kỹ trên TV, xen lẫn tiếng thì thầm trò chuyện của mẹ và Lâm Trần sau khi họ trở về.

Tiếng nước chảy róc rách không át nổi bầu không khí ấm áp thuộc về họ ngoài kia.

Đến khi tôi lau khô chiếc nồi cuối cùng, treo lên, để gian bếp lại ngăn nắp sạch sẽ, thì tiếng TV ngoài phòng khách cũng im bặt, cửa phòng ngủ chính đã đóng. Có lẽ họ đều đã nghỉ.

Ba ngày sau, vào buổi chiều tan làm, tôi trở về nhà.

Trong túi tôi vẫn còn chiếc vòng vàng to vừa mua ở Lão Phượng Tường cho mẹ.

Dạo trước, bà cứ nhắc mãi chuyện dì Lý – người cùng bà tập nhảy quảng trường – được con gái mua tặng một chiếc vòng vàng.

Khi kể, bà không quên ám chỉ, ẩn ý rằng tôi cũng nên mua cho bà một cái.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)