Chương 3 - Chiếc Vòng Giống và Lời Nguyền Của Bà Nội

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Thằng ngốc được cha tôi đón vào nhà họ Trương.

Mẹ thằng ngốc cũng thường xuyên đến nhà tôi.

Mẹ tôi nấu cơm xong, bà ta liền tự nhiên ngồi vào bàn ăn.

“Phượng Lan, bà còn biết xấu hổ không hả? Cơm tôi nấu mà bà cũng dám ăn!” – mẹ tôi tức điên, lao đến xé áo bà ta.

Phượng Lan cũng chẳng phải hạng dễ bắt nạt, hai người lôi nhau đánh.

Cha tôi ngồi bên, im lặng ăn cơm, không nói nửa lời.

Phượng Lan là góa phụ, cô độc, nhưng sức tay lại khỏe hơn mẹ tôi.

Mẹ tôi bị đánh không lại, ngồi phịch xuống đất khóc:

“Minh Dương ơi, sao con lại chết rồi? Nếu con còn sống, mẹ đâu bị người ta ức hiếp thế này…”

Cha tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn:

“Đừng nhắc chuyện xui xẻo nữa! Có ăn không thì nói một tiếng!”

Sau mấy lần như vậy, trong nhà dần trở lại yên ắng.

Mẹ tôi sống như người mất hồn.

Thằng ngốc và mẹ nó thì nghênh ngang trong nhà.

Mẹ thằng ngốc sai khiến tôi như kẻ hầu.

Cứ như thể có một “con trai nhà họ Trương” thì bà ta lập tức cao quý hơn người.

Dù đó chỉ là một thằng ngốc.

Thằng ngốc rất phiền, còn đáng ghét hơn cả Trương Minh Dương.

Một năm trước, lúc tôi đi cắt cỏ cho heo, hắn bất ngờ lao đến…

May mà tôi chạy nhanh.

Từ đó, tôi luôn tránh mặt hắn.

Sau khi vào nhà, hắn cảm giác có người chống lưng.

Mỗi khi tôi không nghe lời, hắn liền nổi cơn.

Cha tôi thấy thế lại đánh tôi.

Hắn học được mọi thói xấu của anh trai tôi.

Tôi đếm từng ngày mà sống.

Nhìn vết chỉ đỏ sau tai hắn ngày càng đậm.

Tâm trạng tôi dần vui lên.

Hắn tưởng làm con cháu nhà họ Trương là điều vinh hiển sao?

Nhà họ Trương… sẽ tuyệt tự tuyệt tôn.

Mẹ tôi cũng phát hiện ra điều đó, lén hỏi tôi:

“Cái vết chỉ đỏ sau tai thằng ngốc ấy, hồi xưa Minh Dương cũng có. Xuân Nhi, nói cho mẹ biết, chuyện con nói chiếc vòng bị mất thì nhà họ Trương sẽ tuyệt tự, có thật không?”

“Là lời bà nội nói.” – tôi đáp.

Mẹ tôi rõ ràng tin rồi.

Bà vừa khóc vừa cười:

“Là mẹ hại chết Minh Dương. Nếu không phải mẹ giành lấy chiếc vòng cho nó…”

Bà điên cuồng tát vào mặt mình.

“Minh Dương ơi, mẹ có lỗi với con! Mẹ đáng chết! Là mẹ hại con! Con trai tội nghiệp của mẹ!”

“Vì sao mẹ lại cướp chiếc vòng ấy! Vì sao chứ!”

Nước mắt hối hận lăn dài nơi khóe mắt.

Nhưng… còn có ích gì?

Anh tôi đã chết rồi.

Là do chính bà hại.

Chính tay bà giết chết đứa con trai mà bà yêu quý nhất.

Một lúc lâu sau, mẹ tôi khẽ nói:

“Vòng giống mất rồi, nhà họ Trương phải tuyệt tự, đúng không?”

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi nói: “Đừng nói với cha mày.”

Rồi bà bật cười lớn, trong mắt ánh lên nỗi căm hận sâu sắc.

14

Thằng ngốc thay thế anh tôi, trở thành cục cưng trong lòng cha.

Mọi thứ tốt trong nhà đều dành cho hắn.

Không chỉ thế, cha còn nhờ mụ mai trong làng tìm vợ cho hắn.

Nhưng con gái nhà lành nào chịu lấy một thằng ngốc?

Không cưới được, cha lại bắt mẹ giao toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.

Ông nói sẽ mua vợ cho hắn.

Nhưng chưa kịp mua vợ…

Thằng ngốc chết rồi.

Chết đuối.

Cái chết rất lạ.

Dòng suối cạn, nước không sâu cũng chẳng chảy xiết.

Thế mà hắn lại chết đuối trong vũng nước nông.

Mắt trợn trừng, tràn đầy sợ hãi, nhìn về một hướng nào đó…

15

Thi thể thằng ngốc được đưa về nhà.

Cha tôi khóc thảm thiết một trận.

Lưng ông càng còng xuống.

Tóc bạc thêm nhiều.

Trông già nua hẳn đi.

Mẹ tôi ngồi giữa sân, đập tay vào đùi cười to:

“Chết hay lắm, chết hay lắm!”

Cười xong lại khóc:

“Minh Dương ơi, con trai của mẹ ơi…”

Mẹ thằng ngốc ngã gục xuống đất, chẳng còn sức mà cãi nhau nữa.

Chẳng bao lâu, tin đồn lan khắp làng.

Người ta nói nhà tôi bị quỷ ám.

“Sau tai thằng ngốc có sợi chỉ đỏ, tôi nhớ rõ, hồi đó sau tai Trương Minh Dương cũng có một sợi.”

“Đó là dây quỷ dắt hồn, nghĩa là bị quỷ theo rồi.”

Cha tôi còn chưa hết bàng hoàng vì nỗi đau mất con lần nữa,

Thì trong gương, ông nhìn thấy sau tai mình cũng có một sợi chỉ đỏ.

“Dây quỷ dắt hồn… bị quỷ theo rồi…”

Ông lẩm bẩm.

Rõ ràng nhớ lại lời tôi nói.

Cha bỗng hóa điên, lao ra khỏi nhà.

16

Đến chạng vạng, cha mới trở về.

Ông mang theo một đạo sĩ.

“Ngũ thúc, xin ngài cứu tôi, tôi không muốn chết.”

Cha quỳ lạy, giọng run rẩy cầu xin.

Tôi chợt nhớ, cha có một người chú trong tộc, làm đạo sĩ.

Ngũ thúc rất có uy tín trong làng, có tang hay cưới hỏi gì đều mời ông.

Ánh mắt Ngũ thúc đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại nơi tôi.

Ánh nhìn sắc bén khiến tôi rùng mình.

“Cháu là Xuân Nhi?” – ông hỏi.

Cha tôi vội đáp: “Phải, chuyện chiếc vòng giống là mẹ tôi kể cho nó nghe.”

Ngũ thúc hỏi kỹ lại chuyện hôm bà nội chết.

Tôi kể hết không sót lời nào.

Nghe xong, ông giận dữ nói:

“Đó là *vòng giống*, dùng để giữ dòng dõi cho nhà họ Trương! Đã nói rõ không được bán, vậy mà các người lại bán — chẳng phải tự tìm chết sao!”

Cha tôi quát: “Còn chẳng phải con mụ chết tiệt kia cứ nằng nặc bán để cưới vợ cho Minh Dương à!”

Tôi nhớ lại bóng hình cô bé nhỏ ngày hôm đó.

Lấy hết can đảm hỏi:

“Ngũ thúc công, *vòng giống* rốt cuộc là gì ạ?”

Ông vuốt chòm râu bạc, chậm rãi nói:

“Vòng giống thực ra là vật trung gian dùng để thờ cúng.”

“Bước thứ nhất, là ‘mời’ — dùng hồn của một bé gái làm dẫn, mời quỷ thần đến trú ngụ.”

“Bước thứ hai, là ‘nuôi’ — dùng máu người thân ruột thịt của bé gái đó để nuôi dưỡng.”

“Quỷ thần được cúng tế sẽ ban tặng *hồn nam*, giúp sinh con trai. Vì thế, chiếc vòng này gọi là *vòng giống*.”

“Vòng giống tuyệt đối không được mất. Nếu đem bán, sẽ khiến quỷ thần nổi giận và phản phệ lại.”

Cha tôi hỏi run rẩy: “Ngũ thúc, còn sợi chỉ đỏ sau tai tôi thì sao…”

“Đó là dây quỷ dắt hồn. Có nghĩa là ông đã bị quỷ thần giận dữ chú ý đến. Khi thời gian đến, nó sẽ tới lấy mạng.”

Cha tôi sợ đến ngồi phịch xuống đất.

17

Ông sờ lên sợi chỉ đỏ sau tai, hối hận không nguôi:

“Giá mà biết trước, tôi đã không để con mụ kia bán mất *vòng giống*!”

Tôi thầm cười.

Lúc tôi van xin đừng bán,

Chính ông là người đầu tiên nói: “Bán đi thì bán.”

Trong nhà này, ông có tiếng nói tuyệt đối.

Chỉ cần ông lên tiếng, mẹ và anh tôi đâu dám làm trái.

Giờ lại đổ hết tội cho mẹ.

“Ngũ thúc, giờ phải làm sao?” – cha tôi hoảng hốt hỏi.

Ngũ thúc đáp: “Trước hết, phải tìm lại chiếc vòng giống.”

“Minh Dương từng nói, bán cho người quen buôn bán trên huyện!” – cha tôi nhớ ra, “Tôi đi tìm ngay!”

Bản năng sinh tồn của con người thật mạnh.

Hôm đó, ông lập tức lên đường.

Năm ngày sau mới quay về.

Vẫn mặc nguyên quần áo hôm đi.

Trên người đầy thương tích.

Nhưng, chiếc vòng đã về tới.

Ngũ thúc cầm lấy vòng, nhìn ông thật lâu.

“Ngũ thúc, tôi được cứu rồi phải không?” – cha tôi vội hỏi.

“Vòng giống đã trở lại, nhưng sợi chỉ đỏ vẫn còn. Nghĩa là quỷ thần chưa nguôi giận, vẫn muốn mạng ông…”

Cha tôi sợ hãi tột độ: “Vậy phải làm sao? Ngũ thúc, xin ngài cứu tôi, tôi không muốn chết!”

Ánh mắt Ngũ thúc đảo qua mẹ tôi, rồi dừng lại ở tôi.

Dừng lâu hơn bình thường.

“Vẫn còn một cách — *thế mệnh*.”

“Cho người khác chết thay, tốt nhất là huyết thống ruột thịt.”

Ánh mắt cha tôi cũng nhìn sang tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình rơi vào hầm băng.

Toàn thân lạnh toát.

18

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn trốn.

Nhưng cha rõ ràng đã đoán được.

Ông khóa tôi trong phòng.

Tôi gõ cửa đến khản giọng, vẫn không ai mở.

Chỉ còn tuyệt vọng.

Tối đó, mẹ mang cơm vào.

Một bát đầy thịt kho tàu.

Ngày xưa, món đó là phần của anh tôi.

Sau này, là của thằng ngốc.

Mỗi lần tôi nhìn, nước dãi ứa ra nhưng không dám ăn.

Ăn một miếng, cha sẽ đánh.

Giờ, nguyên cả bát để trước mặt tôi.

Nếu là trước đây, tôi chắc sẽ mừng lắm.

Giờ thì chẳng còn chút thèm ăn nào.

“Mẹ, con không muốn chết.” – tôi cầu xin.

Mắt bà đỏ hoe, khẽ thở dài:

“Xuân Nhi, mẹ cũng hết cách rồi.”

“Mẹ, cha không thương chúng ta đâu. Mẹ thả con đi, chúng ta cùng trốn. Lên thành phố, con sẽ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, để mẹ được sống yên ổn!”

Mẹ tôi có vẻ bị lay động.

“Được, Xuân Nhi, ăn hết thịt kho đi. Ăn no rồi, mẹ sẽ đưa con đi.” – bà nói.

Giữa tuyệt vọng, tôi thấy được tia hy vọng.

Mắt tôi nóng lên.

Tôi gật đầu lia lịa: “Vâng.”

Tôi ăn.

Ăn thật nhiều.

Ăn đến khi no căng.

“Mẹ, mau đi thôi…”

Lời còn chưa dứt, đầu óc tôi choáng váng.

Cơ thể mềm nhũn.

Ngã xuống đất, không nhúc nhích được.

Lờ mờ nghe thấy giọng mẹ:

“Xuân Nhi, đây là số mệnh của con. Hãy chấp nhận đi…”

19

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong gian chính.

Cửa nhà mở toang.

Toàn thân bị trói chặt.

Khoác trên người áo khoác của cha.

Trên người dán đầy bùa chú.

Xung quanh là những ngọn nến đỏ đang cháy.

Tôi chợt hiểu ra.

Muốn hét, nhưng miệng bị nhét đầy khăn.

Một luồng gió lạnh lùa qua.

Lông tơ toàn thân dựng đứng.

Xào xạc…

Xào xạc…

Âm thanh càng lúc càng gần.

Tôi không dám cử động.

Nước mắt cứ rơi, ướt nhòe khuôn mặt.

Bỗng, một thứ gì đó lạnh như băng chạm vào cổ tôi.

Lạnh buốt.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Thời gian như vừa ngắn, vừa dài vô tận.

Rồi cái cảm giác lạnh đó biến mất.

Một cơn mệt mỏi dữ dội ập đến.

Trong cơn mơ hồ, tôi chìm vào giấc ngủ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)