Chương 8 - Chia Đôi Chi Tiêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Trần Kiến Quân và Trần Hạo lếch thếch dọn ra khỏi căn biệt thự, đi thuê một căn hộ cũ nát.

Việc đầu tiên sau khi ổn định chỗ ở mới, là đến ngân hàng kiểm tra xem tiền lương hưu đã vào chưa.

Ông ta định rút một ít để xoay sở trước mắt.

Ông ta đưa thẻ cho giao dịch viên, nhập mật khẩu.

Nhưng giao dịch viên lại thông báo:

“Xin lỗi anh, tài khoản của anh hiện đang bị đóng băng, không thể thực hiện giao dịch.”

“Đóng băng? Sao có thể chứ?!”

Trần Kiến Quân lập tức hoảng lên, giọng cũng to hẳn.

“Đây là tài khoản lương hưu của tôi! Các người dựa vào đâu mà phong tỏa?!”

Sự ồn ào khiến quản lý khách hàng của ngân hàng phải ra mặt.

Người quản lý mời ông ta vào phòng làm việc, mở hệ thống kiểm tra kỹ lưỡng thông tin tài khoản.

Sau khi xác minh, người quản lý dùng giọng rất lịch sự nhưng không giấu nổi sự ái ngại nói:

“Anh Trần, anh hiểu nhầm rồi. Tài khoản này không phải là tài khoản lương hưu nhà nước như anh nghĩ.”

“Nó là một gói bảo hiểm hưu trí thương mại. Hơn hai mươi năm trước, một công ty tên là ‘Tập đoàn Chấn Hùng’ đã mua cho anh một chương trình hưu trí thương mại cao cấp.”

Người quản lý ngừng lại, đưa cho ông ta một bản sao hợp đồng bảo hiểm năm xưa.

“Dựa theo điều khoản, người mua bảo hiểm và người thụ hưởng đều là cô Lâm Vãn.”

“Trong hợp đồng có quy định đặc biệt: Người thụ hưởng là cô Lâm Vãn có toàn quyền yêu cầu công ty bảo hiểm dừng chi trả cho người được bảo hiểm, hoặc thay đổi người nhận bất kỳ lúc nào.”

“Và tuần trước, chúng tôi đã nhận được công văn chính thức từ phía luật sư của cô Lâm Vãn, yêu cầu dừng chi trả khoản bảo hiểm này.”

Những lời này như những cú đấm thép, từng cú từng cú giáng thẳng vào đầu Trần Kiến Quân.

Cái gì?

Không phải lương hưu?

Mà là bảo hiểm thương mại?

Người thụ hưởng còn là… Lâm Vãn?

Cái mà ông ta luôn tự hào là “nồi cơm sắt” — chỗ dựa vững chắc sau khi nghỉ hưu — hóa ra chỉ là… một “vé cơm dài hạn” mà ba vợ ban phát cho?

Sự thật này còn tàn nhẫn hơn cả việc mất nhà mất xe.

Nó đánh sập hoàn toàn sự kiêu ngạo, cái gọi là “tài cán” và “sự nghiệp” mà ông ta vẫn hằng lấy làm vinh quang.

Trần Kiến Quân ngã phịch xuống chiếc ghế da trong phòng giao dịch, mặt xám ngoét, cả người như mất hồn.

Chiều hôm đó…

Cảnh tượng trong đoạn mở đầu — cuối cùng cũng xảy ra.

Trần Kiến Quân và Trần Hạo, hai cha con lết như hồn ma đến trước cửa quán trà của tôi.

Họ đứng lặng ngoài cửa, đến cả can đảm để bước vào cũng không có.

Cuối cùng là cô bé phục vụ thấy họ, vào báo lại với tôi.

Tôi bước ra cửa, đứng phía sau lớp kính, nhìn hai cha con họ từ bên trong.

Tóc Trần Kiến Quân đã bạc hơn phân nửa, lưng còng xuống, khuôn mặt nhăn nheo như một con gà trống vừa thua trận.

Ông ta nhìn thấy tôi, môi run run, mãi mới gượng ra được một câu:

“Vãn Vãn… ở nhà… nhà hết gạo rồi.”

“Thẻ của anh… cũng bị đóng băng rồi…”

Ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy cầu khẩn và tuyệt vọng.

Tôi lặng lẽ nhìn ông ta — nhìn khuôn mặt mà tôi đã quen suốt ba mươi năm trời.

Rồi, tôi từng chữ từng chữ, trả lại ông ta nguyên vẹn những lời mà ông ta đã nói với tôi trong tiệc sinh nhật.

“Không phải anh từng nói, anh đã nuôi tôi ba mươi năm, vậy là đã đủ nhân nghĩa rồi sao?”

“Vậy thì giờ đây, sự ‘chu cấp’ đó, tôi trả lại cho anh — không thiếu một xu.”

“Trần Kiến Quân, từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Vừa dứt lời, người ông ta lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.

Đúng lúc ấy, một chiếc taxi dừng lại bên đường.

Trương Nhã bước xuống xe, thấy cha con Trần Kiến Quân trong bộ dạng thảm hại ấy, trong mắt hiện rõ nét chán ghét.

Cô ta không bước tới mà gọi điện cho Trần Kiến Quân.

Tôi thấy ông ta run rẩy nghe máy, lí nhí nói vài câu, rồi cuộc gọi bị cúp ngang.

Trương Nhã bước thẳng lên taxi, xe rồ ga bỏ đi không ngoảnh lại.

Nghe nói, sau cuộc gọi đó, xác nhận Trần Kiến Quân đã thật sự phá sản, Trương Nhã liền cuỗm sạch số tiền mặt còn sót lại trên người ông ta — rồi biến mất không dấu vết.

Trần Kiến Quân, rơi vào cảnh thân bại danh liệt, người thân xa lánh.

Ngay lúc ông ta tuyệt vọng nhất, một chiếc xe tải của công ty chuyển nhà dừng lại trước cửa quán trà.

Cửa xe mở ra, con gái tôi — Trần Tĩnh — bước xuống.

Nó chỉ huy nhân viên từng thùng hành lý được chuyển vào khu phía sau của quán trà.

Rồi nó bước đến trước mặt Trần Kiến Quân.

“Bố, con dọn ra ngoài, sẽ sống với mẹ.”

Ánh mắt nó nhìn ông ta đầy kiên quyết và lạnh lẽo.

“Từ hôm nay, con chính thức cắt đứt quan hệ cha con với bố.”

Đó chính là sợi rơm cuối cùng, bẻ gãy lưng con lạc đà.

Trần Kiến Quân không còn chống đỡ nổi nữa, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)