
Trong bữa tiệc mừng sinh nhật 50 tuổi của tôi, chồng tôi đứng trước mặt tất cả họ hàng và tuyên bố: từ nay về sau, ông ấy muốn “chia đôi chi tiêu” với tôi.
Ông ấy nói mình đã nuôi tôi suốt ba mươi năm, như vậy là đã quá nhân nghĩa.
Các con không lên tiếng. Họ hàng thì nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
Tôi không nói gì, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà mẹ đẻ.
Tôi dùng mấy căn mặt bằng mà ba tôi để lại, mở một quán trà nhỏ.
Chưa đầy nửa tháng sau, chồng và con trai đã tìm đến tận nơi.
Ông ấy mặt mày tái mét, nói với tôi rằng trong nhà đã hết sạch lương thực, thẻ lương hưu của ông ấy cũng bị đóng băng.
Vì căn nhà chúng tôi ở, chiếc xe ông ấy lái, thậm chí cả khoản lương hưu mà ông ấy từng tự hào, tất cả đều nằm trong danh sách tài sản ba tôi đã tặng riêng cho tôi trước kia.
Hôm sinh nhật năm mươi tuổi, trời đặc biệt đẹp.
Ánh sáng lấp lánh từ đèn chùm pha lê phản chiếu xuống những bông hồng champagne tôi tự tay cắm, mỗi cánh hoa như được viền bằng ánh vàng.
Tôi đang cẩn thận mang món cuối cùng – “Phật nhảy tường” – đặt lên bàn.
Hơi ấm từ bát canh truyền qua đầu ngón tay, sưởi ấm đến tận đáy lòng.
Ba mươi năm qua cuộc đời tôi cứ xoay quanh chiếc bàn ăn này.
Khẩu vị của chồng – Trần Kiến Quân, sự kén ăn của con trai – Trần Hạo, sở thích của con gái – Trần Tĩnh, tôi đều nắm rõ hơn cả nhịp tim mình.
Bình luận