Chương 4 - Chị Ơi Em Ngoan Lắm Đừng Đuổi Em Mà

18

Sáng thức dậy, Hứa Thính An đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Nghĩ đến loạt tin nhắn hôm qua tôi lên tiếng: “Lần sau mà không tìm được chị thì đừng hoảng, chị sẽ không sao đâu.”

“Vẫn còn lần sau sao?” – anh hỏi bất ngờ.

“Hả?”

“Ý em là… lần sau, chị còn định đi uống rượu với trai khác nữa à?”

Tôi cắn một miếng đồ ăn sáng, mỉm cười hỏi lại: “Ghen dữ vậy, chẳng lẽ em thích chị rồi hả?”

“Nếu… nếu em thật sự thích chị thì sao?” – Anh cúi đầu uống cháo, không nhìn tôi, không thấy được biểu cảm.

Tôi bật cười khẽ: “Thích à? Thích thì đáng bao nhiêu tiền?”

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, cau mày: “Nếu em nói là… em yêu chị thì sao?”

Tôi khựng lại, rồi đưa tay vuốt phẳng hàng lông mày đang nhăn lại của anh.

“Đừng ngốc thế, nhóc.”

“Chị không yêu em, em cũng không yêu chị.”

“Loại người như tụi mình, chỉ biết yêu bản thân thôi.”

Tôi đứng dậy thay đồ đi làm.

Anh bật cười, đi theo sau tôi: “Em đùa thôi mà, Tiểu Tiểu không tưởng thiệt đấy chứ?”

“Nhưng mà nhìn chị… lại giống kiểu nhát gan đấy.”“Nhát gan gì cơ?” – Tôi hỏi.

“Không dám yêu người khác, cũng không dám tin có người thật lòng yêu mình.”

“Cứ gặp tình cảm là chỉ muốn chạy trốn.”“Lúc nào cũng sợ bị người ta phản bội.”

Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ nhát như cáy, như đang nhảy múa trên dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.

Tôi không nói gì, đẩy anh ra rồi bước ra khỏi cửa.

Anh nói đúng.

Tôi đúng là kiểu người như vậy.

Mười lăm tuổi đã phải tiếp quản công ty, lớn lên trong quán bar cùng Hứa Lãng, tôi đã thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu.

Sáu năm lăn lộn, tôi không còn chút ảo tưởng nào về lòng người.

Trong thế giới của tôi, bản chất con người luôn phủ một lớp màu xám lạnh lẽo.

Vậy nên, so với một tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi cảm thấy một mối quan hệ bao dưỡng lại khiến tôi an tâm hơn nhiều.

Dù gì thì… tôi đâu thiếu tiền.

19

Công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe, đúng lúc lại là bệnh viện nơi bố của Hứa Thính An đang điều trị.

Nghĩ đến chuyện không vui buổi sáng, tôi quyết định ghé qua bất ngờ cho anh một cú lãng mạn.

Nhưng vừa đến cửa phòng, tôi sững người.

Cơm canh đổ vương vãi đầy đất.

Người đàn ông trên giường đang điên cuồng đá Hứa Thính An, ánh mắt rất giống anh, nhưng trong đó chỉ toàn là sự hung hãn và điên loạn.

Hứa Thính An lại gần, ông ta đá văng ra.

Cậu lại bò dậy tiến đến, lại bị đá văng.

“Cút! Cút ra ngoài cho tao!” – người đàn ông gào lên trong cơn điên loạn.

“Tại sao mày lại nói tao bị bệnh? Tao không có bệnh!”

Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, như một kẻ ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn anh bị xô ra hết lần này đến lần khác, rồi lại kiên quyết quay lại ôm lấy ông ta.

Nhìn người đàn ông dần hồi phục ý thức, ôm lấy Hứa Thính An mà khóc nức nở.

Không biết từ lúc nào, cửa phòng bệnh đã mở.

Ánh mắt Hứa Thính An chạm vào tôi.

Anh rõ ràng có chút bối rối: “Chị… chị đến từ bao giờ vậy?”

“Chị… thấy hết rồi à?”Tôi đưa tay chạm nhẹ vào vết bầm ở khóe môi anh: “Đau không?”

“Không đau.”

Xạo ke.

Hứa Thính An là đồ nói dối.

Cái tên nói dối này vẫn còn đang cuống quýt giải thích: “Chị đừng sợ, bố em bình thường rất hiền… chỉ là do bệnh, nên đầu óc không tỉnh táo thôi…”

Kẻ nói dối, cả người lấm lem, vậy mà miệng vẫn còn nở nụ cười.

Mà lại… đẹp trai thật.

“Hứa Thính An, nếu người nằm trên giường bệnh là chị, em cũng sẽ làm như vậy sao?”

Thôi bỏ đi, hỏi mấy câu ủy mị thế này, không hợp với phong cách cool ngầu của tôi chút nào.

“Không sao đâu, chị hỏi bâng quơ ấy mà. Muốn ăn gì không? Chị dẫn đi.” – Tôi vội chuyển đề tài.

“Xí xí xí, chị đừng bị bệnh kiểu đó chứ, đau lắm!”

Tôi bị anh chọc cười: “Xí xí xí!”

“Chắc chắn rồi.” – Có người bất ngờ lên tiếng: “Chị và bố là hai người quan trọng nhất với em trên đời này. Em chỉ mong hai người sống lâu, không bệnh tật.”

“Nhưng nếu không may thật sự bị bệnh… thì em sẽ không bao giờ rời đi.”

Thấy chưa, hỏi bâng quơ thôi mà, thằng nhóc lại nghiêm túc thật.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình hỏi:“Từ khi nào thì bắt đầu thích chị?”

“Hả?”Không nghe rõ thì thôi.Cũng không phải chuyện gì quan trọng.“Sáu năm trước.” – Anh đáp.

Biết ngay mà.Tôi đúng là không nên hỏi.

Đã nói dối thì làm ơn nói cho giống thật tí đi.“Thế tại sao lại thích chị?”“Vì chị là người rất tốt.”

Tôi không nhịn được bật cười: “Tốt cái đầu anh ấy, tụi mình mới gặp nhau bao lâu? Sáu năm trước anh mới mấy tuổi? Biết thích là gì không?”

“Gặp rồi, là chị quên thôi.”

Tôi định hỏi thêm, nhưng anh lại không nói gì nữa.

20

Trước giờ họp chán quá, tôi vào WeChat chọc Hứa Thính An.Thằng nhóc nhắn lại: tí nữa có trận bóng rổ.

“Có phải thay đồ không?”“Ừ ừ.”“Là bây giờ hả?”“Vâng ạ, chị.”

Tôi gọi video cho anh, bị từ chối.Gọi lại, lại bị cúp.

Tôi nhắn: “Nghe máy.”

Gọi tiếp, lần này anh nhận cuộc gọi.Không nói lời nào.“Sững ra làm gì? Không phải định thay đồ sao?” – Tôi mở miệng trước.“Chị định làm gì vậy?” – Anh hạ giọng hỏi.“Xem cơ bụng chứ gì nữa!” – mắt tôi sáng rực.

Anh chậm rãi vén áo lên.

Tôi chụp màn hình ngay lập tức, lưu lại, đặt làm hình nền cuộc trò chuyện.

Thằng nhóc đỏ mặt.

“Tiếp đi, thay đồ tiếp đi.”

“Còn quần thì sao? Không cần thay à?”

“Đừng ngại ngùng mà~”

“Mau lên, chậm nữa là trễ trận đấy.”

“Chỉnh camera xuống chút đi, anh che mất màn hình rồi!”

Màn hình đột nhiên tối đen. Đến khi hiển thị lại, thì anh đã thay đồ xong.

Tôi giả vờ giận dỗi.

“Chị đừng giận mà…” – anh luống cuống.

“Dỗ chị đi.”

“Dỗ nhé, đừng giận nữa được không?”

“Tối nay đến đây, cho chị sờ cơ bụng.” – tôi nói.

Tai thằng nhóc đỏ bừng ngay tức thì.

Tôi tiếp tục trêu:

“Cho sờ không?”

Anh lí nhí gật đầu:

“Cho mà…”

Dễ thương thật sự.

Lúc đó trợ lý gõ cửa bước vào:

“Cố tổng, chuyện chị bảo tra về Hứa Thính An, đã có manh mối rồi.”

“Sáu năm trước, bố cậu ấy cũng gặp tai nạn xe, trùng hợp là cùng vụ với ba mẹ chị.”

“Tôi còn tìm được hóa đơn, viện phí là do chị chi trả.”

Sáu năm trước?

21

Hứa Thính An vậy mà không hề nói dối.

Chúng tôi thật sự đã gặp nhau từ sáu năm trước.

Chỉ là lúc đó, biến cố ập đến, cả thế giới tôi như chìm vào mơ hồ, rất nhiều chuyện tôi đã không còn nhớ được nữa.

“Còn một chuyện nữa…” – trợ lý ngập ngừng.

“Nói đi.”

“Cuộc điều tra trước có chút sai sót. Hứa Thính An và bạn học cùng sáng lập một công ty.”

“Và trước khi gặp chị, cậu ta hoàn toàn có khả năng tự lo chi phí chữa bệnh cho bố mình…”

Tôi dừng bút: “Nói cách khác, cậu ta chủ động tiếp cận tôi… là có mục đích.”

“Đúng vậy. Nhưng cụ thể là mục đích gì thì chưa rõ.”

“Không cần tra nữa.”

Còn mục đích gì nữa chứ?

Ngay cả CEO nhà người ta, cũng bị nhóc này “ăn sạch sành sanh” rồi còn gì.

23

Tôi chắc là mình điên rồi.

Mới bỏ một cuộc họp cực kỳ quan trọng, mặc nguyên bộ vest chọi chan với không khí trường học, chạy tới đại học để xem một trận bóng rổ.

Tôi tìm đại một chỗ trống, giả vờ bình thản đẩy kính râm lên mũi.

Tôi không ngượng.

Tôi không ngượng.

Tôi không ngượng…

“Ôi trời ơi! Nam thần đẹp trai quá đi mất!”

“Nam thần của tớ có cả tám múi cơ bụng đó nha~”

“Đúng là hiện thân của hormone, chỉ lau mồ hôi thôi mà cũng sexy hết phần thiên hạ!”

Xì, mấy nhỏ mê trai. Đẹp đến đâu cũng không bằng trai nhà tôi – Hứa Thính An!

“Aaaa!!! Hứa Thính An nhìn tớ rồi! Nam thần nhìn tớ rồi!”

Má nó, đụng mặt “nam thần” rồi.

Tôi tháo kính ra, nhìn sang con bé đang phát cuồng bên cạnh.

Hừm, em trai mà em đang la hét kia — là của chị rồi, cưng ạ.

Ai ngờ, nhỏ đó lại trân trân nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.

“Chị đến làm gì vậy?”

Áp suất hormone từ anh phả thẳng vào, làm tôi suýt run cả người.

Hứa Thính An ngồi thụp xuống bên cạnh tôi, hôm nay anh đeo chiếc băng đô mới tôi vừa mua.

Đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi, y hệt con cún nhỏ nhà tôi hồi bé.

Tôi xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh: “Chị đến đón em.”

Hiệp nghỉ giữa trận kết thúc, trọng tài thổi còi tập hợp.

Hứa Thính An vừa chạy vừa ngoái lại nhìn tôi: “Đợi em nha, em sẽ lấy cúp về cho chị xem!”

“Ừ.”

Một Hứa Thính An rực rỡ, rực rỡ đến mức cả sân bóng như mờ nhạt trước ánh sáng của anh.

Bên cạnh tôi, có một cô gái bỗng bật khóc: “Diễn đàn nói đúng thật, nam thần của tôi bị bà thím bao nuôi rồi… hu hu hu hu~”

Bà thím? Má nó, ai là bà thím hả?

Tôi mở diễn đàn trường, là bức ảnh Hứa Thính An bước xuống từ xe tôi trước cổng trường.

Vì chuyện vừa rồi, bài viết đã leo lên top 1 hot nhất.

Tôi gửi ngay cho Tiểu Giang: “Kiện tụi nó cho chị.”

22

Ba phút sau, tôi F5 lại bài viết: “Bạn đã đến vùng đất hoang không có tri thức ~”

Đến lúc tăng lương cho Tiểu Giang rồi.

Tôi mở camera, quay lại khoảnh khắc Hứa Thính An thi đấu tràn đầy khí thế.

Một cậu thiếu niên rạng rỡ như vậy, nhưng sau mỗi cú ném đều lén nhìn về khán đài — như đang xác nhận tôi còn ở đó không.

Tôi đưa tay đặt lên ngực trái, cảm giác tim đập nhanh thật sự.

Kết thúc trận đấu, Hứa Thính An lập tức chạy đến chỗ tôi.

“Chờ lâu chưa?”

Tôi giúp anh lau mồ hôi, đưa chai nước trong tay: “Không lâu đâu. Đẹp trai lắm.”

Thậm chí… còn thấy chưa đã mắt.

“Sau này có mấy trận như này, nhất định phải gọi chị đến xem.”

Anh cười tươi như nắng: “Dạ, được luôn.”

Chưa được một giây, mặt đã đổi tông, nghiêm túc nói: “Chị chỉ được nhìn em thôi.”

Ngốc ạ, em đứng trên sân đấu, chị còn nhìn được ai khác nữa?

Nhưng lời này không thể nói ra, nói ra sẽ khiến ai đó vênh mặt lên tận trời.

“Ê Hứa Thính An, ai đây vậy?” – là đội vừa thua trận.

“Không liên quan gì đến tụi mày.” – Hứa Thính An kéo tay tôi:

“Chị ơi, mình đi thôi.”

Bên kia vẫn không chịu buông tha:

“Đừng đi chứ, không giới thiệu một chút à? Không phải là quan hệ mờ ám gì đó đấy chứ?”

“Đánh bóng hay thế thì đã sao, cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi của bà thím thôi mà?”

“Ahahahaha!”

Tôi giữ lấy tay Hứa Thính An đang định tung cú đấm, liếc nhìn cả đám đồng đội đang ngứa tay của anh:

“Bình tĩnh.”

“Xì, giỏi thì đánh tao đi, đồ nhát chết.”

Tôi đưa kính râm cho Hứa Thính An, tiện tay nhặt quả bóng gần đó, ném thẳng vào mặt tên kia:

“Chiều lòng mày.”

“Con mẹ nó, ông đây đập chết mày!”

Tôi bắt lấy tay hắn khi hắn định tát tôi, bẻ một cú rồi vật ngửa ra sau, vung nửa chai nước ai đó uống dở tạt thẳng vào miệng hắn:

“Lúc tao còn làm ‘ông nội’ của người ta, mày còn đang chơi bùn dưới đất đấy.”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi ai?”

“Xin lỗi bà cô đại nhân.”

“Tao bảo mày xin lỗi bạn trai tao.”

“Hứa Thính An, xin lỗi.”

“Biến.”

Tôi nhặt quả bóng lên, đưa lại cho đồng đội của Hứa Thính An: Nè bé, bóng của em nè.”

Cậu ta sụt sịt:“Chị vừa bảo tụi em đừng manh động mà?”

“Tôi bảo tụi em đừng manh động, chứ đâu nói tôi không được.”“Lỡ đánh nhau ảnh hưởng tốt nghiệp thì sao?”

Tôi giơ tay lên vẫy trước mặt Hứa Thính An đang đứng ngẩn tò te: “Tỉnh lại nào. Chị biết đánh nhau mà, có cần phải ngạc nhiên dữ vậy không?”“Chị vừa nói gì?”

“Tôi bảo đánh nhau thì đừng manh động, tốt nghiệp quan trọng lắm đó.”“Không phải câu đó. Chị vừa nói… em là gì của chị cơ?”

Tôi nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay lại:“Bạn trai, có vấn đề gì à?”

Mày mà dám nói có, chị đập nát cái đầu chó của mày bây giờ.

“Không có vấn đề gì hết, hoàn toàn không!”

Biết điều đấy.

23

Cả đám người rủ nhau đi ăn đồ nướng mừng chiến thắng, Hứa Thính An ngơ ngác kéo tay tôi lẽo đẽo theo sau.

“Chị là gì của em?”

“Bạn gái.”

“Thế em là gì của chị?”

“Bạn trai.”“Em có bạn gái rồi á?”“Ừ.”“A ha! Em có bạn gái rồi!”

Nói không để tâm thì là nói dối, bị “cắm sừng” vô cớ như vậy, ai mà chẳng thấy tức.

“Tôi, Hứa Thính An! Em đứng lại cho chị!”

Ai kia im lặng vài giây, rồi lại rón rén tiến lại gần:“Cho em hỏi nhẹ… là từ khi nào em trở thành bạn trai chị vậy?”

Từ khi nào à?

Tôi nhớ lại ánh mắt anh nhìn tôi trên sân bóng… rồi bất chợt, tôi nghĩ về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Sáu năm trước, khi bác sĩ thông báo ba mẹ tôi qua đời, bên ngoài phòng phẫu thuật sát vách, có một cậu bé còn khóc thảm hơn cả tôi.

Tôi hỏi quản gia: “Họ cũng mất người thân sao?”

Quản gia thở dài: “Vốn dĩ còn có thể cứu, nhưng nhà họ không có tiền trả viện phí… nên buộc phải từ bỏ điều trị.”

Tôi nhìn cậu bé nước mắt đầy mặt ấy.

“Thanh toán cho họ đi. Nếu bố cậu ấy còn có thể cứu được, thì đừng để cậu ta phải đau như cháu.”

Ánh mắt cậu bé lúc ấy, tràn đầy sợ hãi như thể sắp mất đi điều gì quan trọng nhất.

Giống hệt ánh mắt Hứa Thính An nhìn tôi trên sân bóng hôm nay.

Năm đó, tôi từng nghĩ:

Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ thấy được ánh nhìn như vậy nữa, vì những người thật sự quan tâm tôi – ba mẹ – đã không còn nữa.

Thế mà nhiều năm sau, tôi lại trở thành người khiến Hứa Thính An sợ phải đánh mất.

“Khi chị nhận ra em là ai.” – Tôi đáp. – “Lúc đó em khóc như một con chó ngốc vậy đó.”

“Thế chị có thích chó ngốc không?”“Thích hay không?”“Chị có thích không? Chị ơi?”“Có thích.”

Tôi là kiểu người chậm nhiệt, hay phòng bị, phải được người ta chủ động hàng trăm, hàng nghìn lần mới dám tin đó là thật lòng.

Nhưng Hứa Thính An thì khác. Anh là người đã vượt qua đủ mọi thứ, đủ mọi khó khăn để đến bên tôi.

Tôi thích anh, bởi vì bản thân anh đã là một người rất tốt.

Còn anh thích tôi — chỉ là trong vô vàn lý do ấy, có một điều nhỏ thôi… nhưng quan trọng.

Tôi chọc vào eo anh:

“Đi ăn nướng hay về nhà ăn chị? Chọn đi.”

“Chị.”

Hết