Chương 3 - Chị Ơi Em Ngoan Lắm Đừng Đuổi Em Mà
15
Kỷ Hựu Đình tìm đến đúng lúc tôi và Hứa Thính An vừa “đại chiến” xong.
Tôi chặn chân anh ta lại ngay ngoài cửa:
“Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Anh ta đưa tôi một thẻ ngân hàng:
“Đây là bồi thường từ mẹ anh. Bà ấy mong chuyện này đừng ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai bên.”
“Tiểu Tiểu, anh đã cắt đứt với người phụ nữ đó rồi, anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Tôi còn chưa kịp mở lời, thì Hứa Thính An trần trụi bước ra ngoài.
“Chị ơi, ai thế?”
Vừa hỏi, vừa vòng tay ôm eo tôi.
Cả người chi chít dấu vết.
Kỷ Hựu Đình trợn mắt nhìn:
“Cẩu Tiểu, em ngủ với nó rồi à?!”
Hứa Thính An cúi đầu hôn tôi một cái.
“Chị à, người này bị ngu à? Rõ ràng như thế còn phải hỏi?”
Anh lại quay sang nhìn Kỷ Hựu Đình:
“Tôi là bạn trai mới của chị ấy.”
“Bạn trai cũ chuẩn chỉnh là phải như đã chết rồi – im lặng, không xuất hiện.”
“Làm vị hôn phu thì tệ, làm người cũ còn tệ hơn? Quá mất mặt.”
“Nếu không có chuyện gì thì mời anh đi cho, tụi tôi còn đang định ‘làm tiếp’ đây.”
Chiến lực ghê gớm thật sự.
Tôi trơ mắt nhìn Kỷ Hựu Đình bị chọc tức đến bỏ đi, từ đầu đến cuối không chen nổi một câu.
Có người lúc này nắm lấy tay áo tôi, nhỏ giọng:
“Nãy nói là bạn trai chỉ để chọc giận anh ta thôi, chị đừng giận em nha?”
Tôi bật cười.
Đẩy anh ra, bước đến rót nước uống:
“Anh uống bao nhiêu ‘trà’ của tôi rồi mà miệng toàn mùi trà xanh vậy?”
Anh từ phía sau ôm eo tôi:
“Em không có. Chị đừng nói là còn tiếc gã tra nam đó nha?”
Tôi đưa thẻ ngân hàng Kỷ Hựu Đình đưa lúc nãy cho anh:
Nè tiền mẹ tra nam đưa, lấy mà xài vặt.”
“Em không cần.”
“Tại sao?”
“Buồn nôn.”
“Mẹ hắn sợ tôi cắt đứt chuyện hợp tác, nên mới dùng tiền để mua yên ổn. Có tiền mà không lấy thì dở rồi.”
“Vậy thôi được. Sau này em kiếm tiền sạch cho chị tiêu.” – Anh nhận lấy.
“Được.” – Tôi chỉ coi như chuyện cười cho vui.
Từng ấy năm, toàn tôi bỏ tiền cho người khác, giờ mới lần đầu có người nói sẽ nuôi lại tôi.
Đúng là lạ đời.
16
Chắc tại tôi cưng chiều Hứa Thính An quá rồi, nên anh ta mới càng lúc càng được nước làm tới.
Vừa đi công tác về, tôi phát hiện tủ đồ đã bị anh chiếm một nửa.
Hai tầng trống trong giá sách cũng bị lấp đầy.
Nhìn quanh nhà, từ dép đi trong nhà, cốc uống nước đến bàn chải đánh răng đều thành… hai cái giống hệt nhau, tôi bắt đầu trầm tư.
“Hứa Thính An! Lại đây cho tôi!”
“Gì vậy Tiểu Tiểu?” – Anh chẳng tỏ ra chút gì chột dạ.
“Giải thích cho tôi xem, chuyện này là sao?”
Tôi chỉ vào đống đồ đạc chiếm cứ cả nhà của anh.
“Không phải chị nói là em có thể mang ít đồ của mình qua à?” – anh nói.
“Cái này gọi là ít sao?”
“Anh dọn cả nhà đến luôn rồi đấy hả? Cho tôi hỏi cái?”
“Rửa tay trước đã, ăn cơm xong rồi nói, được không?”
Anh kéo tay áo tôi, lắc đầu:
“Chờ lát nữa là đồ ăn nguội hết rồi đó.”
Thôi được, nể mặt món ăn.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Hứa Thính An, tôi gắp một miếng nếm thử.
Rồi…
Rồi ăn ngấu nghiến luôn.
“Ngon không?” – anh hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa.
“Vậy sau này mỗi ngày nấu cho chị ăn nha?”
Tôi không biết xấu hổ, vẫn tiếp tục gật đầu.
“Vậy còn đồ của em?”
Nếu mỗi ngày đều có thể ăn ngon thế này, thì… cho anh dọn ít đồ qua thì sao chứ!
Có phạm pháp đâu.
“Giữ lại!” – tôi đáp chắc nịch.
17
An Tố rủ tôi đi uống rượu: “Có trai đẹp nha~”
Tôi túm lấy túi xách, tan làm cái là phi ngay.
“Gần đây cậu bị mê trai đến độ tớ gọi cũng chẳng thèm đáp lại nữa rồi đó.” – An Tố than thở.
Tôi cười bí ẩn: “Cậu không hiểu đâu, chỉ cần em nó đẹp, thì chị đây cưng chiều không thiếu.”
“Nó thì có gì hay ho?”
Tôi lấy ảnh cơ bụng của Hứa Thính An ra cho cô xem.
Cô nàng mắt sáng rực: “Con nhỏ này đúng là ăn ngon thật!”
Lúc Hứa Thính An đẩy cửa bước vào, tôi đang kéo một cậu trai trẻ rót rượu không ngừng.
Anh đỏ mắt nhìn tôi.
“Đây là cái gọi là ‘tăng ca’ của chị à?”
Tôi đặt ly xuống:“Chuyện của tôi, anh chưa đủ tư cách quản.”
Mặt anh sa sầm, quỳ xuống bên chân tôi.
“Cái cậu kia làm được, em cũng làm được.”
Rót ly rượu, nhét vào tay tôi:
“Tiểu Tiểu đút cho em uống, được không?”
Tôi châm điếu thuốc, nhìn anh:
“Câu này, làm tôi càng muốn thấy anh hút thuốc hơn.”
Tôi biết anh không biết hút.
Vậy mà anh vẫn nhận lấy, hít một hơi, ho sặc sụa.
Nhưng vẫn cố nhịn, định hút tiếp.
Tự nhiên tôi thấy chẳng thú vị gì nữa, giật lấy điếu thuốc vứt đi.
Kéo anh ngồi bên cạnh: “Uống rượu.”
Hứa Thính An uống đến choáng váng, tay cứ níu lấy tôi không buông.
“Tại sao lại nói dối em là tăng ca?”“Tại sao lại uống rượu với trai khác?”“Em nhắn cho chị bao nhiêu tin, chị không trả lời cái nào.”
“Em tới công ty tìm chị cũng không thấy… em lo cho chị lắm…”
Tôi chợt nhớ trên đường đi, anh có nhắn tin cho tôi.
“Tan làm chưa?”
Mà tôi thì mặt không đổi, tim không đập: “Hôm nay tăng ca nhé, ngoan, chơi một mình đi.”
Rồi tôi quên béng luôn chuyện đó.
Lúc lấy điện thoại ra xem, mới thấy anh gửi hàng đống tin, gọi cả đống cuộc.
“Tiểu Tiểu, để em đến đón chị tan làm, được không?”
“Tiểu Tiểu, chị vẫn còn bận à?”“Tiểu Tiểu, em đến công ty chị rồi nè!”
“Sao chị không bắt máy? Bảo vệ không cho em vào.”“Họ nói chị tan làm rồi, chị đang ở đâu vậy?”
“Tiểu Tiểu, em đã làm sai điều gì sao? Nhắn lại cho em được không?”
Tự mình lẩm bẩm suốt một tiếng đồng hồ.
Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh: “Tỉnh dậy đi, về nhà rồi.”
Trước khi rời quán, An Tố ghé tai thì thầm: “Trai trẻ mà không gọi chị, là trong đầu bắt đầu có suy nghĩ lạ rồi đó.”
Đã bao lâu rồi Hứa Thính An không gọi tôi là “chị” nữa nhỉ?
Tôi cũng không nhớ nữa.
Chắc là… lòng tự trọng của một thằng nhóc thôi.
Tôi cũng chẳng để tâm.