Chương 1 - Chị Dâu Trở Về Từ Bóng Tối
Mười lăm năm trước, ba mẹ nhốt chị dâu – người con gái bị bắt cóc – vào hầm nhà cũ.
“Nhà con tiện nhân đó tìm đến rồi, không thể để nó ra ngoài được, nếu không cả nhà mình sẽ chết đấy!”
Ba mẹ dẫn tôi và anh trai rời quê, chuyển cả nhà lên thành phố.
Mười lăm năm sau, chúng tôi quay lại quê cũ, định đem xác chị dâu đi xử lý.
Không ngờ căn nhà vốn bụi bặm hoang tàn, nay cửa sổ sáng bóng, sạch sẽ không ngờ.
Trước cửa, người phụ nữ đang đứng đó chính là chị dâu.
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ nhìn chúng tôi: “Ba mẹ, mọi người về rồi à!”
1
Anh trai tôi ở thành phố phấn đấu suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng được thăng chức tăng lương, đến tuổi bàn chuyện cưới xin.
Chị dâu mới hiền thục, hiểu chuyện, ba mẹ rất hài lòng, còn đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem ngày lành.
Thầy đeo kính râm, cầm bát tự của hai người rồi bấm tay tính toán, chậm rãi nói:
“Trong nhà còn món nợ chưa trả, phải xử lý xong thì mới cưới xin suôn sẻ.”
“Nếu không, nhẹ thì gia đình lục đục, nặng thì nhà tan cửa nát!”
Ba mẹ nghe xong nhìn nhau đầy hoang mang.
Đang định hỏi lại, thầy đã gõ bàn:
“Nợ mạng, cũng là nợ đấy!”
Họ lập tức hiểu ra, món nợ này, ngoài người dưới hầm nhà cũ kia, e rằng chẳng còn ai khác.
Ba tôi lập tức quyết định, dẫn mẹ và tôi quay về quê.
“Về đó xem người dưới hầm ra sao, đem chôn cất đàng hoàng, coi như là trả xong món nợ đó!”
Mẹ tôi có chút lo lắng:
“Nếu người ta hỏi thì mình nói gì?”
“Sợ gì chứ, mười lăm năm rồi, chắc đã thành xác khô, tìm nơi hoang vắng mà chôn là xong!”
Thế là, chúng tôi trở về ngôi nhà cũ xa cách đã lâu.
Mười lăm năm trước tôi mới mười tuổi, anh trai mười tám, dắt về một cô gái xinh đẹp, hai người kết hôn chưa bao lâu, chị dâu đã nằng nặc đòi về nhà.
Cô ấy từng treo cổ tự tử, được cứu sống xong thì bị nhốt lại trong nhà, rồi tuyệt thực phản đối, thậm chí mang thai rồi cũng không muốn giữ con.
Dằn vặt suốt nửa năm, đứa trẻ cũng bị sảy, anh trai giận quá quyết định chia tay với chị.
Mẹ khuyên anh trai:
“Dù sao cũng là vợ chồng, tình nghĩa trăm ngày, cô ấy dù gì cũng là vợ con, con nên nói chuyện đàng hoàng để cô ấy nghĩ thông suốt.”
“Nhà mình nghèo thật, nhưng nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, ở lại yên ổn sống qua ngày không được sao?”
Những lời đó vừa đến tai chị dâu, cô ấy liền đập bát, chửi ầm lên:
“Tôi tuyệt đối sẽ không sinh con cho các người! Muốn tôi sống với anh ta, nằm mơ đi!”
Anh tôi tức giận, đánh cô ấy một trận. Ba tôi còn nổi giận hơn, trực tiếp nhốt cô vào hầm nhà.
“Bỏ đói vài bữa là biết điều! Mặc kệ nó!”
Ba ngày trôi qua tiếng chị dâu yếu dần, anh tôi cũng không muốn ở lại cãi nhau, liền lên thành phố làm việc. Ba mẹ cũng đưa tôi theo.
Tôi từng tò mò sao không đưa chị dâu đi cùng.
Họ nói chị dâu chê bai chúng tôi, đợi nhà trống cô ấy tự khắc rời đi.
Mãi đến khi lớn lên tôi mới biết, cái hầm đó không có thang, không thể tự leo lên được.
Sau khi bị ném xuống, họ thu luôn cái thang. Cô ấy làm sao lên nổi?
Chắc rằng mười mấy năm qua chị đã sớm hóa thành xác chết.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, sau mười mấy tiếng đi đường, vừa đến trước cửa nhà, tôi đã sững người.
Căn nhà cũ đáng lẽ phải đầy cỏ dại, vậy mà giờ cửa sổ sáng loáng, sạch sẽ như mới.
Trong sân, một người phụ nữ dáng người thon thả đang tưới hoa.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ:
“Ba! Mẹ! Mọi người về rồi à!”
Tôi chết lặng.
Là chị dâu!
Người phụ nữ trước mắt chính là chị dâu năm xưa từng bị nhốt trong hầm!
2
Đã mười lăm năm trôi qua nhưng thời gian chẳng để lại dấu vết nào trên khuôn mặt chị.
Ngược lại, còn rạng rỡ, xinh đẹp hơn cả năm xưa.
Ba mẹ tôi thì sững sờ, đứng chết trân trước cửa, mặt đầy kinh hãi.
“Cô… cô là người hay là ma?!”
Chị dâu bước lại gần, dưới ánh nắng mặt trời, bóng của chị kéo dài trên đất, tôi âm thầm thở phào.
“Ba, mẹ, mọi người sao vậy? Không nhận ra con à?”
“Không phải bảo con ở trong hầm suy ngẫm sao? Con nghĩ thông rồi, sau này cả nhà mình sống tốt với nhau nhé!”
“Đây là ai vậy?” – chị dâu nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc.
Một lúc sau tôi mới đáp:
“Con là Lý Việt đây ạ!”
Chị tròn xoe mắt:
“Lý Việt!? Hồi đó còn bé xíu, giờ lớn thế này rồi!”
“Vâng, chị dâu, cũng đã mười lăm năm rồi, chị…”