Chương 3 - Chén Rượu Định Mệnh
Liễu Thanh Ngôn nhíu đôi mày đẹp, tỏ vẻ không đành lòng.
“Không thể nói thế được. Tô Ly tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Hay để ta xin sư huynh giúp tỷ nhé?”
Nói rồi, nàng làm bộ muốn nắm tay ta.
Ta nghiêng người né tránh.
“Không dám phiền đến tiên tử.”
Thái độ lạnh nhạt của ta khiến sắc mặt nàng ta thoáng mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, nàng lại trở về dáng vẻ dịu dàng:
“Tô Ly tỷ tỷ, đừng như vậy. Ta biết trong lòng tỷ có oán khí, nhưng sư huynh cũng là vì nghĩ cho tỷ thôi.”
“Nghĩ cho ta?”
Ta như nghe được trò cười thiên hạ.
“Phế tu vi ta, chặt đứt hồ vĩ, bắt ta làm trâu làm ngựa — đó gọi là vì ta tốt?”
“‘Tốt’ của tiên tử, ta thật không dám nhận.”
Lời ta vừa dứt, xung quanh lập tức im bặt.
Mọi người nhìn ta như nhìn kẻ điên.
Sắc mặt Liễu Thanh Ngôn cũng trắng bệch.
Nàng ta không ngờ, ta — kẻ luôn nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay lại dám công khai chống đối nàng ta.
Mắt nàng lập tức đỏ hoe.
“Tô Ly tỷ tỷ… ta… ta không có ý đó… ta chỉ muốn giúp tỷ thôi…”
Vẻ uất ức của nàng lập tức khiến đám người xung quanh phẫn nộ.
“Tô Ly! Ngươi quá đáng rồi! Sao dám nói với Liễu tiên tử như vậy!”
“Mau xin lỗi tiên tử đi!”
“Đồ không biết tốt xấu! Người ta có lòng giúp, ngươi còn dám cắn ngược lại?”
Ta lạnh lùng nhìn đám người đó, nhìn bọn họ mù quáng bảo vệ vị tiên tử “hoàn mỹ” trong mắt mình.
“Xin lỗi? Ta có lỗi gì?”
“Những lời ta nói, chẳng phải đều là sự thật sao?”
Câu hỏi của ta, như một cái tát giáng thẳng vào mặt Liễu Thanh Ngôn.
Nàng ta lảo đảo, như thể chịu không nổi đả kích, ngã về phía sau.
“Thanh Ngôn!”
Một giọng nói đầy lo lắng vang lên.
Lăng Tiêu không biết từ khi nào đã đứng phía sau đám đông.
Hắn bước nhanh đến, đỡ lấy nàng.
Hắn ôm nàng, vội vàng kiểm tra:
“Xảy ra chuyện gì? Lại là nàng ta ức hiếp muội?”
Liễu Thanh Ngôn tựa vào lòng hắn, yếu ớt lắc đầu:
“Không… không liên quan đến Tô Ly tỷ tỷ đâu… là muội… không cẩn thận…”
Nói chưa dứt, nàng đã “ngất” đi.
“Thanh Ngôn! Thanh Ngôn!”
Lăng Tiêu ôm nàng, lo lắng gọi tên.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt gần như muốn bằm xác ta thành trăm mảnh.
“Tô Ly! Ngươi thật to gan!”
Khí áp quanh hắn đột ngột giảm mạnh, linh lực bạo phát, như muốn nghiền nát ta bất cứ lúc nào.
Ta đứng yên tại chỗ, không né tránh.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn — nhìn người đàn ông ta từng không tiếc mạng để cứu, đang dần dần đẩy ta xuống vực thẳm.
Quả cầu ánh sáng vàng trong tay hắn càng lúc càng gần.
Ngay lúc nó sắp chạm đến người ta, một giọng nói già nua vang lên:
“Dừng tay!”
Chấp pháp trưởng lão của Thanh Hư Môn, chống gậy vội vã bước đến.
Ông liếc nhìn Liễu Thanh Ngôn đang “hôn mê”, lại nhìn ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu.
“Tiên Tôn, giữa thanh thiên bạch nhật, dùng sức mạnh với một đệ tử tạp dịch, thật không hợp lẽ.”
Lăng Tiêu lập tức dừng ta
Chương 4
Động tác của Lăng Tiêu khựng lại, nhưng sát khí quanh người hắn vẫn chưa tan.
Hắn lạnh lùng nhìn vị trưởng lão chấp pháp.
“Bất hợp lý?” – Giọng hắn lạnh như băng. – “Nàng ta khiến Thanh Ngôn ngất xỉu, phạm thượng vô lễ, bản tôn xử trí, có gì không hợp?”
“Tiên Tôn bớt giận.” Trưởng lão chấp pháp khom người. “Liễu tiên tử là người phúc dày mệnh lớn, chắc sẽ không sao. Nhưng còn Tô Ly… dù sao cũng là người do chính ngài mang về núi. Nếu hôm nay bị ngài đánh chết trước bao người, e rằng chuyện truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài.”
Lời trưởng lão tuy uyển chuyển, nhưng lại chạm thẳng vào điểm yếu.
Lăng Tiêu có thể không quan tâm đến sống chết của ta, nhưng danh vọng “Thanh Hư Tiên Tôn” – hắn không thể không để tâm.
Hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng thu tay lại.
Quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay hắn tan vào không khí.
“Miễn tội chết, nhưng tội sống không thể thoát.”
Giọng hắn lạnh buốt.
“Trưởng lão chấp pháp, theo môn quy, kẻ phạm thượng, xúc phạm tiên tử, nên xử lý thế nào?”
Trưởng lão do dự một chút, đáp:
“Phải chịu: năm mươi roi lôi tiên, giam vào Hàn Băng Động, ba tháng suy ngẫm.”
Lôi tiên, luyện từ Huyền Lôi Cửu Thiên, một roi có thể đánh tan hồn phách tiểu yêu tầm thường.
Hàn Băng Động, cấm địa của Thanh Hư Môn, lạnh thấu xương, người tu vi thấp vào đó sẽ lập tức bị đông cứng thành tượng.
Hình phạt này, so với cái chết còn tàn khốc hơn.
“Tốt.” Khóe môi Lăng Tiêu cong lên nụ cười vừa lòng.
“Vậy thì xử lý theo môn quy.”
Hắn bế Liễu Thanh Ngôn quay người rời đi. Nhưng khi đi được vài bước, hắn đột ngột dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt như đang nhìn một cái xác.
“Tô Ly, bản tôn đã từng cho ngươi cơ hội.”
“Là chính ngươi, không biết tự lượng sức.”
Dứt lời, hắn đi thẳng không ngoảnh lại.
Trưởng lão chấp pháp thở dài một tiếng, bước đến trước mặt ta.
“Tiểu nha đầu, tự lo cho mình đi.”
Hai đệ tử chấp pháp bước tới, trái phải kéo lấy ta, lôi đi về phía hình đài.
Ta không phản kháng.
Hoặc đúng hơn là, ta đã chẳng còn sức để phản kháng.
Trên hình đài, roi lôi đang tỏa ra ánh điện lạnh buốt.
Ta bị trói vào cột hình, chờ đợi nỗi đau xé thịt xé hồn sắp giáng xuống.
Ngay khoảnh khắc đó — trên trời đột nhiên biến sắc.
Trời đang quang đãng, thoáng chốc mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đan xen.
Một luồng uy áp khủng khiếp đến nghẹt thở từ thiên không giáng xuống, bao phủ toàn bộ Thanh Hư Môn.
Mọi người hốt hoảng ngẩng đầu.
“Chuyện gì vậy?!”
“Yêu khí gì mà kinh người đến thế? Có đại yêu xâm nhập núi rồi!”