Chương 2 - Chén Rượu Định Mệnh
Khi đó, ta vẫn là Cửu Vĩ Thiên Hồ được sủng ái nhất ở Thanh Khâu.
Lăng Tiêu cũng chưa phải là Thanh Hư Tiên Tôn cao cao tại thượng, chỉ là một tu sĩ trẻ vô tình lạc vào ma vực, bị Ma Quân đánh trọng thương.
Là ta đã phát hiện ra hắn.
Hắn nằm trong vũng máu, hơi thở mong manh, gương mặt tuấn tú chẳng còn chút huyết sắc.
Ma khí của Ma Quân đang ăn mòn tiên cốt của hắn, chỉ cần chậm thêm một bước, hắn sẽ hoàn toàn sa vào ma đạo.
Ta không chút do dự, dùng bản mệnh tinh nguyên để chữa thương cho hắn.
Để ngăn cản Ma Quân truy sát, ta thậm chí không tiếc tự chặt bảy cái đuôi, bạo phát yêu lực, chỉ để đổi lấy một đường sống cho cả hai.
Ta ôm hắn, trốn trong hoang nguyên ma vực suốt bảy ngày bảy đêm.
Trong bảy ngày ấy, hắn hôn mê không tỉnh, thỉnh thoảng lại vô thức thì thầm.
Hắn gọi: “Sư phụ… Thanh Ngôn…”
Khi ấy ta còn quá ngây thơ. Ta nghĩ, chờ hắn tỉnh lại, biết là ta đã cứu hắn, nhất định sẽ biết ơn ta.
Nhưng ta đã sai rồi.
Khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên hắn thấy là Liễu Thanh Ngôn vừa chạy đến tìm.
Liễu Thanh Ngôn vừa nhìn thấy hắn đã khóc òa lao vào lòng hắn.
“ Sư huynh! Huynh tỉnh rồi! Muội tìm huynh khổ sở lắm đó!”
Còn ta, vì cạn kiệt yêu lực, thậm chí không thể giữ nổi hình người, chỉ có thể yếu ớt dựa vào một bên.
Hắn nhìn thấy ta, ánh mắt đang mơ hồ bỗng chốc trở nên cảnh giác và chán ghét.
“Ngươi là ai? Là ngươi đã làm ta bị thương?”
Liễu Thanh Ngôn lập tức chắn trước mặt hắn, lớn tiếng quát ta:
“Yêu nghiệt to gan! Dám hại sư huynh ta!”
Ta nhìn màn đảo trắng thay đen này, tức đến nghẹn lời.
Ta muốn giải thích, nhưng vừa hé môi, thứ trào ra lại là máu tươi.
Và Lăng Tiêu… hắn tin nàng ta.
Hắn tin lời nói dối của Liễu Thanh Ngôn, cho rằng ta là yêu nghiệt hút lấy tu vi của hắn.
Hắn thậm chí không cho ta một cơ hội biện minh, liền ra tay phế luôn cái đuôi thứ tám còn lại của ta.
Cái đuôi đó, là tôn nghiêm cuối cùng của một Cửu Vĩ Hồ như ta.
Khoảnh khắc chiếc đuôi bị chặt đứt, cả thế giới ta chìm trong màu máu đỏ rực.
“Niệm tình ngươi tu hành không dễ, bản tôn không giết ngươi.”
“Nhưng ngươi đã hại ta trước, vậy thì ở lại Thanh Hư Môn, làm nô làm tạp, cho đến khi trả hết món nợ này.”
Lời hắn nói, từng chữ như dao nhọn đâm sâu vào tim ta.
Hắn đưa ta về Thanh Hư Môn.
Từ đó, Cửu Vĩ Thiên Hồ Tô Ly của Thanh Khâu đã chết.
Kẻ sống sót, chỉ là một tạp dịch thấp hèn, một yêu vật bị người người ức hiếp.
Còn Liễu Thanh Ngôn, lại trở thành “anh hùng” đã cứu Lăng Tiêu sư huynh.
Nàng ta hưởng hết vinh quang, được mọi người tán tụng, được Lăng Tiêu cưng chiều hết mực.
Còn ta, trở thành vai phản diện xấu xa, độc ác trong câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Trăm năm qua ta chịu đủ mọi dày vò.
Mỗi lần Liễu Thanh Ngôn gây họa, mỗi khi Lăng Tiêu bực tức, kẻ phải gánh chịu luôn là ta.
Dường như việc hành hạ ta đã trở thành thú vui của bọn họ.
Dòng hồi ức chợt ngừng lại.
Cửa phòng củi bị đá văng ra.
Vài đệ tử ngoại môn bước vào, người dẫn đầu chính là tên tay sai đắc lực của Liễu Thanh Ngôn — Trương Viễn.
“ Tô Ly! Đừng có giả chết, dậy làm việc đi!”
Hắn xách theo một thùng nước thải bốc mùi hôi thối.
“Liễu tiên tử nhân từ, thấy ngươi đáng thương, ban cho ngươi chút đồ ăn.”
Hắn nhe răng cười độc ác, rồi dội cả thùng nước bẩn đó lên người ta.
Chất lỏng lạnh buốt, lẫn đầy thức ăn thừa, thấm ướt y phục mỏng manh của ta, cũng dập tắt tia ấm áp cuối cùng trong lòng.
Ta nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Trương Viễn thấy ta không phản ứng, tiến lên đá ta một cái:
“Ê! Chết rồi à?”
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Trên mặt ta không có giận dữ, không có đau buồn, chỉ là một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Ánh mắt ta khiến Trương Viễn rợn cả sống lưng, nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí gầm lên:
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa là móc mắt ngươi ra!”
Hắn chửi rủa, rồi cùng đồng bọn rời đi.
Ta nằm trong vũng dơ bẩn, chậm rãi nhếch môi cười.
Nụ cười ấy, không hề chạm đến đáy mắt.
Chương 3
Sáng hôm sau, ta bị phạt đi rửa sạch toàn bộ bô xí trong Thanh Hư Môn.
Đây là kết quả sau khi Liễu Thanh Ngôn “xin tha” cho ta.
Nàng ta nói:
“Sư huynh, Tô Ly tỷ dù sao cũng là yêu, để nàng làm chút việc nặng, rèn luyện bản tính cũng tốt.”
Lăng Tiêu đã gật đầu đồng ý.
Thế là, ta lết thân thể đầy thương tích, kéo theo cái thùng gỗ to còn hơn cả người, xuất hiện giữa đám đệ tử.
Mùi hôi nồng nặc khiến người ta nghẹt thở.
Các đệ tử qua lại đều chỉ trỏ ta, không hề che giấu sự khinh miệt và chê cười.
“ Nhìn kìa, là con hồ ly tinh đó!”
“Nghe nói hôm qua lại chọc Tiên Tôn nổi giận nữa, đúng là đáng đời!”
“Một con yêu vật, được ở lại tiên môn đã là đại ân, còn không biết điều.”
“Đúng đó! Là ta thì đã sớm tìm nơi nào tự vẫn rồi, còn mặt mũi đâu mà sống?”
Những lời đó như từng cây kim đâm vào tai ta.
Ta không biểu cảm, tiếp tục làm việc trong tay như thể không nghe thấy gì cả.
Đúng lúc này, Liễu Thanh Ngôn xuất hiện giữa đám đệ tử vây quanh.
Nàng hôm nay mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, càng làm nổi bật vẻ yêu kiều động lòng người.
Nàng bước đến trước mặt ta, làm bộ kinh ngạc che miệng:
“A… Tô Ly tỷ tỷ, sao tỷ lại làm việc thế này?”
Đệ tử sau lưng nàng lập tức lên tiếng thay:
“Liễu tiên tử, người đừng lo cho nàng! Đây là báo ứng của nàng ta!”
“Đúng thế! Tiên tôn phạt nàng là vì muốn tốt cho nàng!”