Chương 6 - Chạy Theo Ánh Sáng
Vừa nãy ở bên đường, tôi cảm thấy Cố Dực giống như có rất nhiều điều muốn nói với tôi.
Nhưng khi lên xe, anh lại mím môi không nói một lời.
Thấy nơi này còn cách nhà mình một đoạn, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Ngay khi hai mí mắt tôi sắp dính vào nhau, Cố Dực đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng những lời anh khiến tôi giật mình tỉnh lại.
“Em… có t h a i đúng không?”
Tôi sững người một lúc, đột nhiên mở to mắt, cơn buồn ngủ bay sạch.
Cố Dực không nhìn tôi, anh vẫn chăm chú lái xe.
Trong xe im lặng đến lạ thường.
Đầu óc tôi quay cuồng, cẩn thận suy nghĩ nên đối diện với chuyện này như thế nào.
Tay cầm vô lăng của Cố Dực có vẻ hơi căng thẳng.
Một lúc sau, anh quả quyết nói, “Nếu em có t h a i, anh sẽ chịu trách nhiệm, em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng.”
Tôi vô thức đặt tay lên bụng, nghe Cố Dực nói xong, bất đắc dĩ cười cười, “Em cũng không biết có phải mang t h a i không, cũng có thể là do cơ thể em không thoải mái.”
Tôi ngừng lại một chút, sau đó giả vờ thoải mái nói, “Chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù thật sự có con, anh cũng không cần căng thẳng như vậy. Anh muốn gửi t iền nuôi dưỡng con cũng được, nếu anh không gửi, em cũng không kiện anh đâu.”
Cố Dực không nói gì.
Anh đột nhiên bẻ lái, dừng xe ở ven đường.
Tôi nghe tiếng thở nặng nhọc của anh, áy náy nhìn bộ ngực phập phồng của anh.
Tôi biết anh đang tức giận, nhưng tôi không biết tại sao anh lại tức giận.
Có phải là vì tôi nói đến t iền nuôi dưỡng con không?
Hay là anh ấy không muốn có đứa con này?
Cố Dực lấy một chai nước ra, thậm chí còn không thèm nhìn, anh vặn nắp ra uống một hơi.
Có vẻ anh đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Đến khi uống cạn chai nước, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Anh không nói gì, tiếp tục nổ máy rồi tiếp tục lái xe.
Tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn anh, sau khi xác định anh đã bình tĩnh lại, tôi mới cẩn thận hỏi.
“Được rồi, nếu anh không muốn có đứa nhỏ này, em có thể bỏ đi… chúng ta thương lượng một chút đi?”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng nắm tay Cố Dực siết chặt.
Lần này anh không dừng xe nữa, nhưng có vẻ còn tức giận hơn vừa nãy.
Tôi quyết định ngậm miệng lại, không thách thức giới hạn của Cố Dực nữa.
Anh ấy từ trước tới giờ đều như vậy.
Nhìn không thấu, cũng không hiểu được.
Kết hôn ba năm, tôi cũng không cảm thấy mình hiểu rõ anh hơn hồi đại học là bao.
Giống như bây giờ, tôi không hiểu tại sao anh lại tức giận.
Vì tức giận, hơi thở của Cố Dực càng nặng nhọc hơn.
Nhưng xe vẫn chạy rất ổn định, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào.
Anh ấy không nói, tôi cũng không dám nói thêm gì.
Cứ như vậy, đi đến dưới lầu nhà tôi.
Tôi tháo dây an toàn, ngoan ngoãn cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe.
Lúc tôi định đóng cửa, Cố Dực đột nhiên lên tiếng, giống như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Sáng mai anh đến đón em đi b ệnh v iện kiểm tra, xác định xem có mang th ai hay không trước rồi nói tiếp.”
Tôi sững người, đến khi tôi suy nghĩ xong, muốn mở miệng từ chối thì anh đã chồm qua ghế lái phụ, đóng sầm cửa xe lại.
Sau đó, anh rời đi ngay trong đêm, chỉ để lại tôi đang há miệng chưa nói hết câu đứng đó.