Chương 5 - Chạy Theo Ánh Sáng

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nghe được trong giọng nói của anh có một chút gì đó giống như đang cầu xin.

Tôi mím môi, do dự chưa biết làm thế nào, anh lại nói thêm, “Từ trên phòng bao có thể nhìn xuống dưới này, nếu chúng ta ở đây quá lâu, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ.”

Cố Dực nói trúng điều tôi đang lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc, che giấu sự phức tạp trong ánh mắt của mình.

Cố Dực vẫn là Cố Dực, vẫn luôn điềm tĩnh như thế.

Vậy mà vừa rồi tôi còn nghĩ anh tỏ ra yếu đuối, thật nực cười.

Cố Dực vẫn nắm tay tôi, vẫn lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt của anh đánh bại, bất đắc dĩ thở dài, “Buông tay ra đi, làm phiền anh rồi.”

Sau khi nghe được những lời này, bàn tay Cố Dực thả lỏng.

Tôi đi theo anh đến bãi đỗ xe, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc.

Cố Dực mở cửa ghế phụ cho tôi, tôi cũng thoải mái bước vào, điều khiến tôi ngạc nhiên là những thứ trước kia tôi để trong xe đều vẫn còn nguyên.

Có túi thơm bình an mà tôi xin được trên núi, còn có những thứ vụn vặt mà tôi để lại.

Cố Dực ngồi vào ghế lái.

Tôi thắt dây an toàn, mím môi, cũng không hỏi xem ý anh là gì.

Ly hôn rồi mà vẫn giữ lại những thói quen khi ở cùng vợ cũ.

Anh ấy như vậy khiến tôi nghi ngờ giấy chứng nhận ly hôn ở nhà kia là giả.

Cố Dực không hỏi địa chỉ, nhưng lại lái đúng hướng về phía nhà tôi.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

Tóm lại, nhìn thái độ anh ấy bây giờ, nếu nói ly hôn chỉ là một giấc mơ, tôi cũng tin.

Tôi quyết định không nhìn những đồ vật quen thuộc kia nữa, lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.