Chương 26 - Chạy Theo Ánh Sáng
Lúc này, tôi mới nhận ra gương mặt của Cố Dực khó coi đến đáng sợ.
Mới mấy ngày không gặp, hốc mắt của anh đã thâm đen.
Tôi cau mày, hỏi anh, “Mấy ngày nay tổng cộng anh ngủ mấy tiếng?”
Cố Dực nhỏ giọng thì thầm dưới ánh mắt dò hỏi của tôi, “Khoảng bảy, tám tiếng gì đó.”
Tôi bị anh làm cho tức đến bật cười.
Tôi muốn mắng anh, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong, hình như người gây ra những chuyện này là tôi thì phải.
Tôi nhìn người đàn ông dáng người cao lớn đang đứng cách tôi khoảng hai mét, nhìn anh vừa cô đơn vừa đáng thương.
Tôi không biết phải làm sao, chỉ đành vào luôn vấn đề chính, “Cố Dực, chúng ta kết hôn ngần ấy năm, anh đối tốt với em là vì thích em, hay chỉ vì trách nhiệm?”
Mấy ngày nay ở cùng mẹ, tôi ngẫm lại bản thân của mấy năm nay.
Tự ti, nhạy cảm, nhu nhược, nhát gan.
Những thứ này hội tụ đầy đủ trong người tôi, đến mức tôi không dám mở miệng hỏi.
Trước đây, khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi còn cảm thấy nam nữ chính chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật ngu ngốc.
Nhưng đến khi ở trong hoàn cảnh đó, tôi mới biết, để nói ra một câu thật lòng cần bao nhiêu dũng khí.
Tôi thừa nhận, tôi nhu nhược, tôi sợ hãi.
Nếu không vì đứa bé này xuất hiện ngoài ý muốn, có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp lại Cố Dực nữa.
Nhưng bây giờ, tôi muốn cố gắng tiến thêm một bước.
Tôi biết, trong khoảng thời gian này Cố Dực cũng cố gắng thay đổi, cố gắng mở lòng ra để nói thật với tôi, những điều này tôi đều biết.
Cố Dực cũng đang cố gắng vì mối quan hệ này, tôi cũng muốn can đảm một lần.
Cố Dực ngây người nhìn tôi.
Anh khựng lại trong vài giây, sau đó bắt đầu phân tích ý nghĩa trong lời nói của tôi.
Chẳng mấy chốc, một tia hi vọng hiện lên trong mắt anh.
Anh nhìn tôi, run run nói, “Anh thích em, anh thích em, không phải vì trách nhiệm gì đó.”
Tôi cảm giác được cảm xúc của Cố Dực đang dần mất kiểm soát.
Anh siết chặt tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh và tự nhiên hết mức có thể.
“Anh nói có lẽ em không tin, thật ra anh định sau khi thi đại học sẽ tỏ tình với em, nhưng anh nghe được Tống An An hỏi em thích người như thế nào, em lại nói…”
Anh hít sâu một hơi, giống như không muốn nói tiếp.
Tôi từ từ mở miệng, thay anh nói tiếp.
“Em nói em không biết, nhưng chắc chắn không phải là người giống Cố Dực.”
Cố Dực ngẩng đầu, nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng thương.
Ánh mắt của anh hôm nay tối hơn mọi ngày, trước kia tôi luôn cảm thấy con ngươi của anh màu đen, nhưng trong đó luôn chất chứa một ánh sáng mờ nhạt.