Chương 25 - Chạy Theo Ánh Sáng
Tôi sửng sốt, “Anh ấy gửi ảnh của con cho mẹ?”
“Ừm.” Mẹ tôi gật đầu, đưa điện thoại cho tôi nhìn, “Đều là hình ảnh con đang chụp những thứ khác, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con cầm máy ảnh, cũng là lần đầu tiên mẹ thấy con vui vẻ như vậy.”
Bà thờ dài, khẽ nói, “Thích hay không, nhìn thoáng qua là biết.”
Tôi lẳng lặng nhìn những bức hình trong máy bà.
Đó là hình ảnh trong chuyến du lịch của tôi và Cố Dực.
Tôi luôn nghĩ anh chỉ đưa tôi đi khắp nơi, không ngờ rằng anh ấy lén chụp rất nhiều ảnh của tôi, sau đó gửi hết cho mẹ tôi.
Dưới ống kính của Cố Dực, tôi rất tập trung và yên tĩnh.
Cố Dực từng nói, dáng vẻ hạnh phúc nhất của tôi là khi tôi cầm máy ảnh.
Tôi nhìn những bức ảnh trước mắt, dần lặng người đi.
An An nói không sai, Cố Dực đúng là một khúc gỗ.
Rõ ràng anh ấy luôn làm mọi chuyện vì tôi, nhưng lại luôn không nói lời nào.
Mà tôi còn ngốc hơn.
Rõ ràng những gì Cố Dực thể hiện đều rõ ràng như vậy, nhưng tôi lại nhút nhát không dám đối diện.
Có thích hay không, chỉ cần thoáng qua một chút là có thể nhìn ra mà.
Hôm đó, mẹ tôi ngồi cạnh tôi rất lâu.
Về sau, tôi và mẹ cũng không nhắc lại chuyện này.
Tôi ở nhà mẹ, mỗi ngày đều nói chuyện và xem TV cùng bà, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu.
Một buổi tối vài ngày sau, mẹ tôi ngồi bên ghế sô pha nhìn xuống dưới lầu, bà ngạc nhiên hỏi tôi, “Tiểu Dực ở dưới lầu sao?”
Nghe vậy, tôi sửng sốt một chút, sau đó vô thức nhìn xuống cửa sổ.
Cố Dực mặc một chiếc áo khoác mỏng, lẳng lặng đứng dưới đường nhìn về phía tôi.
Vô tình, chúng tôi đối mặt với nhau, Cố Dực khựng lại một chút rồi quay người muốn rời khỏi.
“Cố Dực, anh chờ đã!” Tôi hét lên, nghe thấy tôi gọi, bước chân của anh ngừng lại.
Tôi nói với mẹ một câu rồi vội vàng chạy xuống.
Đến khi tôi xuống dưới lầu, Cố Dực vẫn đứng im ở đó.
Gương mặt không cảm xúc của anh cau lại khi thấy tôi thở hổn hển.
Anh muốn tiến đến, nhưng không hiểu sao lại dừng lại, chỉ đứng yên ở đó, “Em chậm một chút, cẩn thận, cẩn thận.”
Anh đứng đó, lo lắng nhìn tôi.
Tôi mặc kệ, chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt anh.
Nhưng Cố Dực lại lùi về sau một bước, trong nháy mắt, cảm giác tủi thân dần dâng lên trong lòng.
“Anh lùi cái gì, không muốn đến gần em sao?”
Cố Dực há to miệng, vội vàng giải thích, “Không phải, anh không có.”
Anh cúi người, sau đó chậm rãi nói, “Anh sợ… sợ anh ôm em quá chặt, sợ em đau.”
Tôi sững người một lúc rồi ngơ ngác nhìn anh.