Chương 21 - Chạy Theo Ánh Sáng

Tôi không phục, nhỏ giọng phản bác, “Không có đâu.”

Cô bạn thân lại tiếp tục mắng, “Ai bảo mày là không? Nếu cậu ta không thích mày, cậu ta sẽ rời nhà mà không cần một thứ gì sao?”

Cô bạn thân nghiến răng nghiến lợi, trước khi cúp máy còn nói thêm, “Bảo bối, tao cảm thấy cậu ta muốn tái hôn với mày. Nếu mày không thích người ta, cảm thấy người ta đối xử tốt với mày chỉ vì trách nhiệm, vậy thì mày nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của cậu ta như vậy.”

Sau khi nói xong, cô ấy tức giận cúp điện thoại.

Tôi sững sờ, tiếng gầm gừ của cô ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thích… sao?

Tôi ngây người, không nghĩ thêm được gì.

Lúc này, chuông điện thoại của tôi lại vang lên.

Chưa nhìn xem là ai gọi tôi đã vô thức bấm nghe.

Giọng nói của Cố Dực cứ thế mà vang lên bên tai tôi, khiến lòng tôi lăn tăn gợn sóng.

Tôi “Alo” như một thói quen, sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của Cố Dực.

“Ông sếp kia làm khó em à?”

Tôi sững người, bộ não lúc này mới dần hoạt động lại.

Tôi “Ừm.” nghi ngờ hỏi, “An An nói cho anh biết à?”

“Ừ.” Cố Dực đáp lại, sau đó nghiêm túc nói, “Cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em nhận được một khoản bồi thường xứng đáng.”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng chỉ có một chữ, “Vâng.”

Cố Dực im lặng hồi lâu.

Anh không ngắt điện thoại, tôi cũng ngoan ngoãn chờ anh.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Cố Dực nặng nề truyền tới.

Anh nói, “Câm Câm, em cầm máy ảnh thêm một lần nữa đi, bây giờ em có thể làm những công việc mình muốn.”

Sau khi Cố Dực cúp máy, tôi vẫn chưa hoàn h ồn.

Cố Dực nhắc đến chụp ảnh, khơi gợi lại rất nhiều hồi ức trong lòng tôi.

Anh nói lúc này cũng khó để tìm một việc làm mới, chi bằng lúc này tiếp tục cầm máy ảnh lên một lần nữa.

Anh nói, khi tôi cầm máy ảnh là lúc tôi vui vẻ nhất.

Anh hi vọng tôi có thể buông bỏ những lo lắng trong lòng, theo đuổi những gì mà tôi thật sự yêu thích.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đứng lên, đi đến góc phòng, lấy ra một chiếc máy ảnh đựng trong hộp kín.

Tôi cẩn thận mở ra, bên trong chiếc hộp đầy bụi là một chiếc máy ảnh mới tinh, quý giá.

Chiếc máy ảnh này là quà sinh nhật Cố Dực tặng tôi vào hai năm trước.

Lúc đó, tôi đã từ bỏ hơn một năm.

Mặc dù lúc đó tôi có đủ t iền để mua thêm một số thiết bị cần thiết khác.

Nhưng mỗi khi cầm máy ảnh lên, tôi đều nghĩ đến ước mơ không thể đạt được.

Cảm giác này rất đau khổ.