Chương 20 - Chạy Theo Ánh Sáng

Nghe xong, tôi trầm mặc hồi lâu, trong lòng nhớ đến những hình ảnh khi còn ở bên nhau.

Người ngoài nhìn vào đều thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Chúng tôi ít khi cãi nhau, tôn trọng không gian cá nhân của nhau, biết thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.

Nhưng… đó không phải tình yêu.

Tôi thở dài, nhỏ giọng nói, “Cố Dực chỉ là có trách nhiệm với tao, anh ấy không yêu tao.”

“Hả? Mày nói nhảm cái gì đấy?” Cô bạn thân kinh ngạc thốt lên, giống như đã hoàn toàn tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ.

Tôi nhớ lại lý do mình và Cố Dực cưới nhau.

Lúc ấy, vụ án của ba tôi đã giải quyết xong, Cố Dực vẫn thường xuyên liên lạc với tôi như trước.

Chúng tôi vô tư trò chuyện với nhau.

Đến khi tòa tuyên án, mẹ con tôi nhận được t iền nên hẹn Cố Dực ra ngoài ăn một bữa để cảm ơn.

Kết quả là không biết đêm đó xảy ra chuyện gì, cả hai chúng tôi đều uống rất nhiều.

Tửu lượng của tôi không tốt, càng uống càng hăng.

Mà hậu quả của chuyện này là, hôm sau tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong khách sạn, còn Cố Dực thì nằm bên cạnh tôi.

Chúng tôi ngồi nhìn nhau, sau đó gần như đồng thời nhảy xuống giường.

Cả hai lấy lại tinh thần, bối rối mặc lại quần áo, nhưng không ai nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua.

Cảm giác khó chịu trên người cho tôi biết đây không chỉ là ngủ cùng nhau.

Cố Dực trầm mặc một lúc, sau đó phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

“Mình sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh là người nói được làm được.

Sau hôm đó, anh cầu hôn tôi, đưa tôi đi gặp gia đình, sau đó đăng kí kết hôn.

Tôi hoàn toàn choáng váng đi theo tốc độ của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như này, đến khi tỉnh táo lại thì nhận ra mình và Cố Dực kết hôn.

Chúng tôi kết hôn chỉ vì hai từ ‘trách nhiệm’.

Cố Dực rất tốt với tôi, nhưng tôi biết, anh cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi.

Tôi kể cho bạn thân nghe lý do thật sự dẫn đến cuộc hôn nhân này, cô ấy im lặng một hồi lâu.

“Cố Dực thật sự là người có tinh thần trách nhiệm cao, bọn tao kết hôn ba năm mà chưa từng hôn nhau lần nào, thế mà gọi là tình yêu à?”

Cô bạn thân tôi không kiềm chế mà gào lên, “Hạ Tử Câm, mày bị ngu à! Nếu Cố Dực là một khúc gỗ, vậy thì mày chính là gốc cây ngàn năm!”

Tôi bị tiếng gào của cô ấy làm cho ong cả đầu, vô thức đẩy điện thoại ra xa.

Cô ấy vẫn đang phàn nàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà quát lên, “Cố Dực thích mày, ai cũng nhìn ra được, cậu ta cũng nhìn ra được, chỉ có mày là không biết thôi!”