Chương 7 - Chẳng Còn Gì Để Yêu

“Vì nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, họ mới cho nàng tiếp tục ở lại Định Vương phủ. Thế mà nàng không biết ơn, lại gây ra bao rắc rối, có tâm địa độc ác với Nguyệt Minh. Đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, lòng dạ xấu xa, không thể dung tha!”

Nói xong, hắn quay người, sải bước lên đài cao.

Gió thu phất qua, vạt áo tối màu của hắn bay lên, sắc bén như lưỡi dao.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Hạ Chính Thần lạnh lùng, hắn rút thánh chỉ bỏ vợ từ trong áo ra, đọc rõ ràng từng chữ.

Dứt lời, hắn khựng lại một chút rồi nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt.

“Ngày hôm nay, tất cả các danh gia vọng tộc Bắc Vực đều đang ngồi ở đây, và họ đều là nhân chứng.”

“Từ nay trở đi, Định Vương phủ cắt đứt quan hệ với ngươi, đuổi ngươi ra khỏi phủ. Hôn ước giữa ta và ngươi cũng chính thức bị hủy bỏ, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Dù sau này ngươi có vinh hoa hay bần hàn, cũng không còn liên quan đến ta nửa phần.”

Hắn tăng thêm âm lượng ở câu cuối, khiến mọi người có mặt đều nghe rất rõ ràng.

Không gian lặng ngắt.

Một lúc sau, lại có những tiếng xì xào lớn nhỏ.

Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía ta, lời nói sắc bén, suy nghĩ khác nhau.

Nhưng điều không thể che giấu chính là những khuôn mặt như đang xem trò cười.

Trước đây, ta sẽ cực kỳ đau lòng, khóc lóc cầu xin họ tin tưởng mình.

Nhưng lần này, ta không làm vậy.

Ta bước thẳng lên bàn chính, ngồi vào vị trí dành cho khách quý, bình thản nhìn quanh.

Bình tĩnh hỏi phu phụ Định Vương:

“Phụ vương, mẫu thân, hai người cũng nghĩ như vậy sao?”

Hai người im lặng một hồi, rồi Định Vương mới nghiêm giọng nói:

“Chúng ta dốc lòng dạy dỗ, dưỡng dục ngươi nhiều năm, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản tính ác độc của ngươi. Định Vương phủ này sợ là không thể chứa được một quý tôn đại Phật như ngươi, ngươi hãy tự đi mà tìm con đường của mình đi.”

Ta khẽ gật đầu.

Đúng vậy, ta đúng là một tôn đại Phật, mà Định Vương phủ ngươi thật sự không thể chứa nổi.

Đương nhiên ta sẽ đi.

Nhưng tuyệt đối không phải rời đi mà mang theo ô danh.

Vốn dĩ ta định công bố thân phận thật của mình cùng với lễ vật trong buổi tiệc mừng thọ.

Nhưng giờ xem ra, ta phải công bố sớm hơn rồi.

8

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta, tất cả đều âm thầm mong chờ một vở kịch hay sắp diễn ra. 

Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén xuyên qua đám đông, hướng thẳng đến người đang ngồi tại chiếc bàn ở góc khuất nhất.

“Khâm sai đại nhân, ngài xem náo nhiệt có thỏa ý không?”

“Âm thầm quan sát đủ rồi, cũng nên công khai xem xét rồi chứ?”

Hắn ta khẽ dừng cái tay đang phe phẩy chiếc quạt gấp làm bằng ngọc lưu ly vàng ròng lại, nhưng rồi nhanh chóng quay về dáng vẻ ung dung như chưa có gì xảy ra. 

Hắn ta mỉm cười nói: “Diêu cô nương quả là thông minh hệt như lời đồn.”

Diêu cô nương...

Ta nhạy bén nắm bắt từ khóa trong lời nói của hắn ta.

Hình như, hắn ta không phải là kẻ ngốc như lời người khác nói!

Chỉ với vài từ ngắn gọn, nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa.

Thứ nhất, hắn ta đã biết thân phận thực sự của ta.

Thứ hai, tuy hắn ta nói là “nghe đồn”, nhưng thực ra là “đã chứng thực”.

Thứ ba, mặc dù biết ta đã nói dối trước đó, nhưng hắn ta không trách phạt mà chỉ nhắc nhở.

Vì thế ta ngay lập tức mỉm cười niềm nở, chuyển sang hình thức khen ngợi thương nghiệp:

“Hằng Vương điện hạ mới thực sự là người có tầm nhìn xa trông rộng, danh bất hư truyền.”

Nhưng hắn ta lại khẽ nhếch môi cười, lắc đầu nhẹ nhàng, khiến tim ta chợt thắt lại, thầm nghĩ liệu mình đã nói sai câu nào?

Lại nghe hắn ta cất giọng nói lớn: “Tuy nhiên, có một điều mong cô nương biết, ta không phải là Tam đệ mà là ca ca sinh đôi của hắn, Tần Diễn.”

Ta: ???

Xong đời rồi!!!

Trước đó ta cứ tưởng hắn ta là Tần lão tam, nên để trút giận cho A tỷ, ta đã cho người trùm bao tải đánh hắn ta một trận.

Ai ngờ lại đánh nhầm người!

Trên mắt hắn ta còn một vết bầm chưa tan, bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.

Nhưng tin tốt là Tần Diễn không biết người đánh là ta.

Ta khẽ ho một tiếng, cố gắng nở nụ cười, mắt cong cong thể hiện thiện chí:

“Trước đây ở Phong Nhã Lâu có nhiều điều thất lễ, mong điện hạ thứ tội.”