Chương 6 - Chẳng Còn Gì Để Yêu

Sau đó, trong hội đấu thơ, dù biết Diêu Nguyệt Minh muốn biến ta thành người phát ngôn cho mình, nhưng ta vẫn mang nàng ta đi cùng. 

Nhưng lần này, thơ văn sẽ không phải do ta dày công suy nghĩ nữa, mà là sử dụng tác phẩm mới ra của vài tài tử vừa nổi danh.

Khi Diêu Nguyệt Minh đắc ý đọc to bài thơ cũng là lúc nàng ta bị gắn chặt vào cột nhục nhã. 

Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn nàng ta đã thay đổi.

Trở nên khinh bỉ và coi thường.

Diêu Nguyệt Minh không tài nào hiểu nổi, sao ta có thể chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống như vậy, chuyện gì cũng có cách xử lý.

Đặc biệt là cuộc đối thoại giữa nàng ta và hệ thống, ta có thể nghe được bằng cách nào.

Tất nhiên là nhờ Quyển Quyển rồi! 

Trong giấc mơ, chính nó đã ngậm cây trâm đọc tâm đến cho ta, nhờ vậy mà ta có thể nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Diêu Nguyệt Minh và hệ thống, từ đó lên kế hoạch đối phó từ sớm.

7

Trong mơ, ta sớm đã biết mình không phải là con ruột của Định Vương phủ. 

Nhưng để tránh làm phụ vương và mẫu thân đau lòng, nhiều năm qua, ta vẫn luôn âm thầm chịu đựng và lặng lẽ tìm kiếm tung tích của Diêu Nguyệt Minh thật sự. 

Sau khi nàng ta trở về, ta đã dự định sau khi truyền dạy tất cả công việc trong vương phủ cho nàng ta thì sẽ thoái vị nhường hiền, chủ động rời đi.

Thế nhưng, sự níu kéo của cha mẹ đã làm ta đổi ý.

Về sau, để nâng cao vị thế của Diêu Nguyệt Minh, phụ vương đã biến buổi tiệc sinh nhật vốn để gây quỹ cứu trợ thành một lễ Hoàn Châu long trọng.

Trắng trợn mời các danh gia vọng tộc, các giới tinh anh, và tuyên bố nàng ta là nữ nhi duy nhất của mình.

Diêu Nguyệt Minh lấy khăn che miệng, nở nụ cười ngọt ngào rồi đề nghị phụ vương nhận ta làm thứ nữ. 

Ta hiểu rõ dụng ý của nàng ta.

Từ lâu, nàng ta đã thầm yêu Hạ Chính Thần, nhưng ta đã kết hôn với hắn.

Nàng ta không cam lòng vào phủ làm thiếp, nên đã cùng mẫu thân âm thầm toan tính rất lâu để nghĩ ra kế sách này.

Hòng dùng danh phận trưởng thứ để áp đảo ta. 

Nếu ta chấp nhận, bước tiếp theo sẽ là giáng ta từ chính thất xuống làm thiếp. 

Điều này không chỉ tước đi quyền làm chủ mẫu của ta, mà còn biến ta thành trò cười cho cả Bắc Vực.

Ta có kiêu ngạo của riêng mình, càng muốn giữ thể diện của một tiểu thư khuê các nên đã từ chối. 

Nhưng nàng ta lại giăng bẫy, khiến ta bị vu oan thành kẻ độc ác ám hại nàng ta. 

Rõ ràng món thạch hoa hồng nàng ta ăn là phần của ta, nếu có độc thì người đầu tiên phải trúng độc phải là ta. 

Thế nhưng không ai lắng nghe lời giải thích của ta, tất cả đều chỉ quan tâm đến Diêu Nguyệt Minh, vây quanh an ủi nàng ta mà thôi. 

Mọi người cho rằng, chắc chắn ta đã biết trước Diêu Nguyệt Minh thích thạch hoa hồng nên mới cố tình không ăn để đợi nàng ta mắc bẫy. 

Đúng là lòng dạ hiểm độc.

Trăm mắt dõi theo, mồm năm miệng mười, tội danh của ta gần như đã được định đoạt.

Thoáng chốc, ta ngậm đắng nuốt cay, trở nên cô độc như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển cả mênh mông, không có chỗ dựa.

Trong khi đó, Diêu Nguyệt Minh đứng giữa đám hoa tươi rực rỡ, mắt rưng rưng, dịu dàng nói: 

“Tỷ thật sự hận muội đến vậy sao?”

“Hôm qua, tỷ khiến muội không may ăn phải món ăn mà mình dị ứng, hôm nay lại bỏ độc vào thạch hoa hồng của muội. Muội luôn tin rằng tỷ chỉ nghĩ xấu nhất thời, không thực sự muốn gi/ ết muội.”

“Nhưng giờ đây, muội đã không thể che giấu cho tỷ được nữa rồi.”

Lời vừa dứt, mọi người đều khen ngợi nàng ta rộng lượng, bao dung, đồng thời càng làm nổi bật sự độc ác của ta. 

Ta làm như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nhìn Hạ Chính Thần rồi nói: 

“Chàng biết mà, ta không phải là người như thế.”

Hắn nhìn ta một cái, rồi dõng dạc ngăn cản những lời chỉ trích xung quanh. 

Sau đó, hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta.

Ta cứ nghĩ hắn sẽ giúp ta. 

Nhưng dưới ánh mặt trời, áo bào màu mực thêu chỉ vàng của Hạ Chính Thần sáng lấp lánh, ánh mắt hắn sắc bén, chậm rãi nói:

“Định Vương phủ của Bắc Vực nổi danh nhân hậu. Dù nàng là đứa trẻ bị bỏ rơi, không có tên tuổi, nhưng cha mẹ đã nuôi dưỡng nàng bao năm, dành cho nàng biết bao tình cảm và công sức.”