Chương 14 - Chẳng Còn Gì Để Yêu

“Yêu bà ấy?” Ta tưởng đâu đang nghe được một trò cười lớn: “Yêu bà ấy mà lại hại phu quân bà ấy, cướp công lao của bà ấy, đối xử lạnh nhạt với nữ nhi của bà ấy? Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa!”

Ông ta run rẩy, khóc càng dữ dội hơn, hồi lâu, đột nhiên hét lớn: “Nàng ấy đáng đời!”

Trên gương mặt ông ta tràn đầy lửa giận căm hờn: “Rõ ràng ta bắt chước giống như vậy, nhưng nàng ấy vẫn không thích ta. Ta đã nguyện làm kẻ thế thân, chỉ mong nàng ấy thương hại ta một chút. Nàng ấy lại lòng dạ sắt đá, đẩy ta ra xa ngàn dặm, còn muốn ta dồn tâm trí vào chính sự, kiến công lập nghiệp, đối xử tốt với vợ con.”

“Vậy nên ta bèn cướp công lao của nàng ấy, xem trong mắt nàng ấy có thể có ta hay không!”

“Ta vốn không định gi/ ết nàng ấy! Ta chỉ muốn nàng ấy hiểu tình cảm của ta đối với nàng ấy, trong lúc nguy nan, anh hùng cứu mỹ nhân, nàng ấy cũng nên để mắt đến ta chút ít chứ?”

“Nhưng từ sau vụ án Đại Trưởng công chúa, bệ hạ kiêng kị nữ quan và nữ tướng, không dung nạp nàng ấy, ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Vẫn còn cãi chày cãi cối!” Ta giận đến không chịu nổi, rút bội kiếm của thị vệ bên cạnh, chỉ thẳng vào cổ ông ta: “Rõ ràng là ngươi cố ý tiếp cận cha ta, hại chết mẹ ta, hôm nay ta sẽ gi/ ết chết ngươi!”

“Bây giờ dù ngươi có gi/ ết ta, họ cũng không thể trở về được.”

Ông ta cúi đầu quỳ xuống trước Tấn Vương: “Vi thần tự biết tội lỗi nặng nề, nhưng vợ con già trẻ đều không biết gì, bọn họ vô tội, xin điện hạ khai ân, tha cho họ một con đường sống.”

Tha cho họ một con đường sống, vậy ai sẽ tha cho người thân và bằng hữu của ta?

Ta bước đến trước mặt hắn, giọng nói dù thấp nhưng như đâm thấu tâm can: 

“Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng đây là nữ nhi của ngươi đấy chứ?”

Ông ta đột ngột ngẩn ra, gương mặt như tro tàn cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: “Ngươi có ý gì?”

Ta cười lạnh lùng: 

“Ta đã nói từ lâu rồi, tất cả đều là do một tay ta sắp đặt.”

“Không thể nào! Con bé chính là nữ nhi của ta!” Ông ta kéo tay Diêu Nguyệt Minh lại, chỉ vào vết bớt trên cổ tay nói: “Cái này không thể nào sai được!”

Diêu Nguyệt Minh lại đột nhiên cười lên, miệng đầy máu mà la hét: 

“Ta mới không phải là nữ nhi của ngươi! Nữ nhi của ngươi đã chết từ lâu rồi!”

“Ai bảo nàng ta lo chuyện bao đồng, luôn cản trở ta trong cơ thể, nàng ta đáng đời! Nàng ta đáng đời, hahaha!”

“Hệ thống! gi/ ết bọn họ đi! gi/ ết hết bọn họ đi!”

Định Vương lặng người một lát, cuối cùng hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên ngã xuống ghế, dường như già đi mười tuổi trong chốc lát.

Ông ta ngồi bất động một lúc lâu, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Diêu Nguyệt Minh đang phát điên, bất ngờ cướp lấy thanh kiếm của thị vệ, đâm một nhát vào cơ thể nàng ta.

Ánh mắt Diêu Nguyệt Minh đầy vẻ không thể tin nổi, chưa kịp vùng vẫy, đã tắt thở.

Tay Châu Dương run rẩy dữ dội, nước mắt chảy dài, liên tục lẩm bẩm: 

“Nữ nhi ngoan, cha xin lỗi con, cha đã trả thù cho con rồi!”

18

“Người đâu, bắt lấy hắn!”

Mệnh lệnh vừa hạ xuống của Tấn Vương đã chấm dứt màn kịch ầm ĩ này.

Hàng loạt binh lính ùa vào, vây quanh Châu Dương và áp giải ông ta vào thiên lao.

Sau đó, Tấn Vương đã nói với ta rằng, thật ra Châu Dương là do Lễ Vương cố ý phái đến tiếp cận mẹ ta, có liên quan đến nghi án của Trưởng công chúa mười mấy năm trước.

Mẹ ta chính là thuộc hạ của Trưởng công chúa.

Lần này áp giải Châu Dương trở về kinh là để rửa sạch những oan khuất.

Mà cha mẹ của Hạ Chính Thần cũng là tâm phúc của Trưởng công chúa, họa diệt môn cũng vì vậy mà bị liên lụy.

Hắn vốn chỉ muốn tự mình báo thù, không hề muốn ta bị liên lụy vào chuyện này.

Nên mới một mình đến kinh thành.

Sau khi cùng nhị điện hạ trở về Bắc vực, cũng là hắn cố tình đuổi ta ra khỏi Vương phủ, công khai cắt đứt quan hệ, sợ ta bị liên lụy.

Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, hắn đã tìm đến ta.

Nhưng hắn là người không giỏi ăn nói, đứng ở đó, im lặng một hồi lâu, vẫn không thốt ra được lời nào.

Cuối cùng vẫn là ta lên tiếng trước:

“Hạ Chính Thần, sao ta không biết mình đã bị điếc từ lúc nào hả?”