Chương 13 - Chẳng Còn Gì Để Yêu
16
Trong mắt nhị điện hạ thoáng qua chút bất ngờ khó nhận thấy, dường như không ngờ ta lại ra tay kịp thời và phối hợp ăn ý đến vậy.
Hắn ta thu lại thần sắc, bước tới đỡ ta lên, giọng nói ôn hòa:
“Đứng lên rồi nói.”
Ta vốn nghĩ, phải mở kho lương thực và thuốc thang cho bách tính trước, sau khi cứu trợ thiên tai mới giải oan cho cha mẹ.
Nhưng hiện giờ, tình thế cấp bách, nếu không làm sáng tỏ chân tướng trước thiên hạ, kẻ gian sẽ lại mượn danh Định Vương phủ mà trốn thoát tội lỗi!
Ta nén nước mắt và cơn tức giận rồi kể lại toàn bộ sự việc mười hai năm trước.
Năm đó, khi cha ta đang trên đường về kinh trình báo đã cứu Định Vương giả đang lâm vào đường cùng.
Vì vẻ ngoài giống nhau, sở thích tương đồng, nên đã kết nghĩa huynh đệ.
Không ngờ ông ta lại là kẻ lòng lang dạ sói, lấy oán báo ơn, lợi dụng sự tin tưởng của cha ta mà đoạt lấy thân phận của ông, âm thầm ám sát ông tại núi Xà.
Sau đó, lại cấu kết với kẻ địch bên ngoài, phục kích gi/ ết chết mẫu thân ta, rồi đổi trắng thay đen, giả làm người sống sót duy nhất.
Dựa vào thân phận hậu duệ, ông ta lợi dụng điều này để lập công trạng, được bệ hạ thân phong, kế thừa tước vị Định Vương.
“Ta nói có đúng không?” Ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng loạn của Định Vương giả, gọi tên thật của ông ta: “Châu Dương!”
Sắc mặt ông ta thoáng sững lại một chốc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dù chết vẫn không thừa nhận:
“Ngươi đang nói gì, bổn vương không hiểu, tùy tiện vu khống một hầu tước là tội chết đấy.”
“Kẻ đáng bị trừng trị là ngươi!” Hạ Chính Thần đứng nghiêm một bên, cuối cùng cũng không thể nhịn thêm nữa, đạp mạnh một cái vào khớp gối của ông ta, rồi dùng song đao kề vào gáy ông ta: “Ta mưu tính mười năm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Thần sắc Tấn Vương cũng nghiêm nghị, quát lớn: “Châu Dương, ngươi có biết tội không?”
Châu Dương cúi người xuống đất bái lạy, vẫn cứng miệng: “Vi thần bị oan!”
“Ngươi tưởng rằng không có chứng cứ thì ta sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ sao?” Tấn Vương vừa dứt lời, thuộc hạ liền nhanh chóng hiểu ý, nhanh chóng đưa một xấp văn kiện tới.
Tấn Vương ném toàn bộ xuống trước mặt Châu Dương.
“Những lời khai và chứng cứ này, ngươi tự mình xem cho kĩ.”
“Châu trưởng của Sở châu đã bị xử tử, ngươi nghĩ ngươi thoát được sao?”
Định Vương ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi:
“Hắn, hắn sao có thể…”
Tấn Vương cười lạnh:
“Ngươi nghĩ rằng dựa vào vẻ ngoài tương tự, cố ý bắt chước thói quen của ông ấy, là có thể thật sự trở thành ông ấy sao? Giấy không gói được lửa, chim bay để lại dấu, nay chứng cứ đã rõ ràng, ngươi có còn gì để nói?”
Châu Dương mấp máy môi, hồi lâu sau, ánh mắt hắn tối sầm, như đã hạ quyết tâm nào đó, liều lĩnh nói:
“Ngươi không thể động vào ta, ta đã trấn giữ Bắc Vực hơn mười năm, là chủ của toàn bộ vùng này, ngoài ta ra, không có người thứ hai có thể kiểm soát nơi đây.”
“Vậy sao?” Tấn Vương như nghe thấy chuyện cười nào đó, ánh mắt nhìn về phía ta: “Tịnh Khí, ngươi nghĩ sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, thì vị đại đương gia bang muối thẳng thắn và ăn nói nhanh nhẹn đứng bên cạnh đã nhanh chóng lên tiếng:
“Ở chín tỉnh mười sáu châu Bắc Vực, đương nhiên Đại quận chúa vẫn là người có tiếng nói!”
Hắn ta lớn tiếng hỏi hạ nhân bên dưới: “Các huynh đệ tỷ muội thấy có đúng không?”
“Đúng! Đúng!” Một lời hô trăm lời đáp: “Đại quận chúa uy vũ!”
17
Châu Dương biết mình đã hết đường lui, cuối cùng thở dài một tiếng, im lặng hồi lâu, rồi quay sang nhìn ta: “Ngươi biết từ khi nào?”
“Ba năm trước.”
Ta nhìn lại ông ta, ánh mắt như lửa, không hề tránh né:
“Diêu Nguyệt Minh cũng do ta tìm được, nàng ta tìm đến Định Vương phủ cũng là do ta sắp đặt.”
Ông ta sẽ không bao giờ hiểu được, lúc đầu vì không muốn họ đau lòng, ta đã âm thầm thay họ tìm kiếm nữ nhi ruột.
Cuối cùng lại điều tra ra được, ông ta chính là kẻ thù không đội trời chung của ta, khi đó cảm giác như trời đất sụp đổ, đau lòng tột độ.
“Ta nên biết từ lâu! Nên biết từ lâu rồi!” Ông ta run rẩy đôi môi, che mặt mà khóc: “Ta không muốn, ta thật sự không muốn, ta thật sự đã từng yêu nàng ấy.”