Chương 6 - Chân Hoàng Tử và Bí Mật Nữ Mù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thái hậu: “Nói đi. Bất kể kết quả ra sao, Ai gia miễn tội cho các ngươi.”

Thấy Phạn Âm toàn thân run sợ, trong lòng ta chợt dâng một tia khoái ý.

Năm nào trong mộng, khi mũi đao đâm vào tim, hẳn ta cũng run lẩy bẩy như thế?

Thái y bẩm thực: không hề sờ thấy hỉ mạch nơi Phạn Âm.

Phạn Âm sợ đến lập tức quỳ sụp. Việc này coi như chân tướng đại bạch.

Khi quân vọng tộc, khi trá hoàng tự, tội ấy đáng chết.

19

Thái hậu nhấp một ngụm trà: “Đã không mang thai, vậy cứ quỳ đó.”

“Nhân tiện, truyền tin cho Lão Thất: Ai gia nhớ nó, hạ triều thì lập tức vào kiến.”

Hoàng Phủ Tĩnh hí hửng chạy tới, chỉ thấy tình cảnh người yêu ‘mang thai’ của y đang quỳ giữa trời tuyết.

Chưa rõ đầu đuôi, y đã vội cầu xin Thái hậu tha cho.

Rõ ràng trước đây, ta cũng từng quỳ rất lâu trong tuyết, mà kết cục lại là tru di cả tộc.

Thái hậu không cho Hoàng Phủ Tĩnh đứng dậy, bắt hai kẻ quỳ cùng nhau.

Ta nói: “Thất hoàng tử, ngươi có biết ái thê của ngươi không hề mang thai không?”

Hoàng Phủ Tĩnh giật bắn, hẳn không ngờ Phạn Âm dám to gan như vậy.

Song ta vẫn xem nhẹ tình ý y dành cho Phạn Âm: đến nước này mà còn toan kiếm cớ che cho nàng.

Đã vậy, trước đó sao còn diễn trò đòi ta làm bình thê?

20

Hoàng Phủ Tĩnh nhận lấy tội, nói vì quá yêu Phạn Âm, khi nàng mang thai lại không kiềm chế, nên lỡ mất đứa bé.

Xét ở một góc độ, Phạn Âm quả lợi hại, có thể khiến Hoàng Phủ Tĩnh vì hộ nàng mà nói ra lời như thế.

Thái hậu im lặng, chẳng rõ nghe vào mấy phần, tin mấy phần.

Những tiểu xảo ấy, sao có thể ra đại điện?

Hoàng Phủ Tĩnh nghiến răng, nói sẽ tự vào bệ kiến hoàng thượng để thừa tội, Thái hậu mới cho đứng dậy.

Nhưng lúc cáo lui, y chống người đứng lên, nhìn ta rất sâu.

Ta mỉm cười. Ngay khoảnh khắc sau, thị vệ ấn Hoàng Phủ Tĩnh xuống, lôi Phạn Âm đến cách ta năm trượng.

Ta thở dài, nhìn Hoàng Phủ Tĩnh phát cuồng, rồi đối diện Phạn Âm đang khóc, giương cung.

21

Hoàng Phủ Tĩnh nhìn ta hằn học; Phạn Âm yếu ớt quỳ dưới đất.

Giá như hai người chỉ là đôi lứa bình phàm, thì hay biết mấy.

Ta cũng chẳng cần làm kẻ ác này.

Ta ngẩng đầu, kéo căng dây cung.

Ba mũi tên vây quanh Phạn Âm, mũi thứ tư ta nhắm thẳng ngực nàng.

Tưởng thị vệ sẽ không ghìm nổi Hoàng Phủ Tĩnh; ngoảnh lại, y chỉ kinh hãi nhìn ta.

Tên rời cung, ép Phạn Âm lập tức giật phăng bạch lăng che mắt, chạy chính xác ra sau giả sơn.

Ta thu cung, mục đích đã đạt.

Đến khi Phạn Âm nhặt mũi tên vừa chạm người, mới phát hiện đầu tên quấn da lông, căn bản không sát thương.

Chúng nhân đều hiểu ra: Phạn Âm xưa nay vẫn giả mù.

22

Hình như lúc này Phạn Âm mới biết mình lộ tẩy, liền bò đến trước Thái hậu.

Mắt Hoàng Phủ Tĩnh đầy kinh ngạc, sắc mặt đen như đáy nồi.

Y cũng không hiểu, người trong mộng của mình, gối đầu bên gối, lại giấu y được nhiều sự đến vậy.

Thị vệ buông Hoàng Phủ Tĩnh; Phạn Âm lảo đảo bò tới trước mặt ta.

Nếu Phạn Âm quả mù mà nay khôi phục thị lực, ắt cũng đáng mừng cho họ chứ?

Song Hoàng Phủ Tĩnh rất lâu không mở miệng.

Ánh dịu tình trong mắt y dành cho Phạn Âm tan biến.

Ánh nhìn ấy ta từng thấy, y hệt vẻ mặt trong mộng khi mũi đao khoét vào tim ta.

Trong mắt y, hết thảy ái ý.

Hoàng Phủ Tĩnh tát Phạn Âm một cái, tạ tội với Thái hậu, rồi quay lưng rời đi, không liếc nàng nửa mắt.

Trái lại, ánh nhìn y hướng về ta bừng lửa.

Trong viện, ta ngắt hoa mai Hoàng Phủ Phong trồng, vừa ngắt vừa cài lên tóc, lên ngực hắn.

Hắn giữ lấy tay ta: “Vì sao nàng biết Phạn Âm giả mù? Nàng ta che giấu rất sâu, người thường khó mà biết.”

Ta mỉm cười: “Nếu vì điều đó, nàng từng hại ta thì sao?”

23

Hoàng Phủ Phong không đáp, chỉ ôm chặt ta: “Họ sẽ không còn cơ hội nữa. Ta sẽ che chở cho nàng.”

Kỳ thực, người khác che chở hay không chẳng quan trọng, nay ta không cần ai bảo hộ.

Nhưng được chân tâm đối đãi… cũng khá dễ chịu.

Nam nhân sủng ái đáng mấy phần?

Kẻ lừa dối hết thảy ân nhân cứu mạng, còn được xem như ân nhân sao?

Hoàng Phủ Phong báo tin: giữa đại điện, Thất hoàng tử phi bị hưu.

Hoàng Phủ Tĩnh hạ độc thủ, đẩy Phạn Âm vào cửa Phật.

Phạn Âm quen sống an nhàn xa xỉ, thanh đăng cổ Phật khác nào lấy mạng.

Nhưng chuyện ấy không liên can đến ta nữa.

Từ lúc Phạn Âm bị xử trí, Hoàng Phủ Tĩnh như thông Nhâm Đốc, chuyên tâm triều vụ, mưu vỗ lại thế lực.

Thậm chí liên tiếp truyền thư cho ta, một mực không đổi:

“Phù Dung, chuyện trước kia, là ta mê hoặc.”

“Nay ta soi tỏ lòng mình, người ta thực sự yêu, kỳ thực là nàng.”

Với ta bấy giờ, cái gọi là “yêu” của Hoàng Phủ Tĩnh không bằng nói y si mê vẻ phản nghịch của ta.

Khuê tú há dễ tập bắn cung? Ấy là Hoàng Phủ Phong truyền dạy.

Phương pháp bảo mệnh của hắn không ít; nay ở bên ta cũng mập mạp ra rồi.

Những bức thư ấy, theo lệ, ta lại đọc cho Hoàng Phủ Phong nghe; lần này, vị Thập Nhất xưa nay điềm tĩnh cũng sát ý dâng tràn.

24

Không ngờ, kiếp này ta lại sống tới đúng ngày mà trong mộng ta bỏ mạng.

Nhưng hôm nay, Hoàng Phủ Tĩnh khởi binh làm loạn, ý đồ bức cung.

Phụ thân và huynh trưởng hộ vệ thánh thượng, nhân tiện giấu ta trong cung Thái hậu.

Quả như dự liệu, người của y kéo tới phủ ta bắt người.

Hoàng Phủ Tĩnh cấu kết ngoại bang, mưu phản khởi binh.

Song mọi việc trơn tru lạ thường; đến khi thật sự xông vào Cần Chính Điện, mới vỡ lẽ sa vào thiên la địa võng.

Ta sớm tâu phụ thân: Hoàng Phủ Tĩnh không đáng tin.

Phụ thân lấy tấm lòng nhà Tạ (tức Hoa) tỏ trung, cùng hoàng thượng diễn một tuồng tuyệt hảo.

Cố ý lột từng tầng quyền lực của Hoàng Phủ Tĩnh, giả làm long thể ngày một suy, để gieo cho y vọng tưởng.

Hoàng Phủ Tĩnh đại bại, bại không còn gì để nói.

25

Đợi chúng ta gặp lại, đã là ba ngày sau.

Hoàng thượng quét sạch dư đảng, chỉ còn giam Lão Thất trong thiên lao.

Ta theo Hoàng Phủ Phong đến thăm. Lúc này, mắt Hoàng Phủ Tĩnh mệt mỏi hốc hác.

Y nói: “Phù Dung, bỗng dưng cô nhớ ra chuyện gì đó. Có phải nàng… hận cô vì trước đây cô giết nàng không?”

Ta khẽ sững, chợt nhận ra ánh mắt y không còn như trước.

Ta đã buông từ lâu; thù lớn đã báo, chẳng cần chấp nhặt chuyện xưa.

Ta nhìn Hoàng Phủ Phong với đầy hạnh phúc: “Ta nghe không hiểu ngươi nói gì. Nhưng ta có điều muốn bảo.”

“Không lâu nữa, ta sẽ trở thành Thái tử phi, đúng ngày ngươi khởi hành thủ lăng.”

“Ta không muốn ngươi chết quá dễ dàng. Ngươi cùng Phạn Âm: một kẻ giữ lăng, một kẻ thủ Phật, kể cũng xứng đôi.”

“Ngươi phải hiểu, chỉ người ta gả cho mới là Thái tử tương lai. Chính ngươi tự tay đánh nát bộ bài vốn trong tay.”

Không có ân tri ngộ của Hoa gia,

lấy đâu ra cái gọi là ân cứu mạng của Phạn Âm dành cho ngươi?

(hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)