Chương 5 - Chân Hoàng Tử và Bí Mật Nữ Mù
15
Bách tính cuối cùng cũng nhớ ra: Thất hoàng tử là kẻ hữu hôn, và ta, Hoa Phù Dung, vẫn còn ở đó.
Bao lời tán tụng “trời tác chi hợp, phá lệ thường tình” giữa Hoàng Phủ Tĩnh và Phạn Âm,
đến khi thai ba tháng lộ ra, liền hóa thành cố ý câu dẫn, chẳng giữ khuôn phép.
Ngay cả vở hí kia cũng bị mắng té tát.
Người ta bắt đầu thương xót cho ta; Hoàng Phủ Tĩnh vốn nhờ trị nạn băng ở tuyến thủy vận Nam Bắc mà thu lòng dân,
nay chuyện xấu bày hết, thiên hạ mắng như mưa.
Đến mối thanh mai, đến cả “quân cờ” vốn định sẵn y còn nỡ đoạn tuyệt,
thì đối với lê dân… liệu có tốt đẹp hơn chăng?
Hoàng Phủ Tĩnh, mất lòng dân.
Ngay cả mưu sĩ dưới trướng cũng lắm kẻ cáo lui, đi tìm bến khác.
16
Ta tự nhiên vui mừng, song đây mới là nước cờ đầu.
Hoàng Phủ Tĩnh, báo phục của ta chỉ mới bắt đầu.
Ta theo lệ vào cung thỉnh an Thái hậu, hầu chuyện đôi điều dạo gần đây.
Vì Thập Nhất hoàng tử kết hôn với ta, mọi việc trong cung thêm bề bận rộn; đối chọi trên triều cũng nhiều hơn.
Hoàng đế hữu ý bồi dưỡng Hoàng Phủ Phong, quả nhiên, kẻ từng sống làm chất ở địch quốc, tuyệt chẳng tầm thường.
Từ xưa, lòng đế vương vốn thiên lệch; Thất hoàng tử khiến thánh tâm lạnh lẽo, việc kia liền rơi xuống vai Thập Nhất.
Nhắc đến Phạn Âm, Thái hậu chỉ thương xót nắm tay ta, lời ôn nhu an ủi.
Bậc nữ nhân sống sót chốn hậu cung bằng thủ đoạn quyết liệt, sao lại chẳng nhìn thấu?
Vừa nói Tào Tháo, Phạn Âm đã tới.
Nàng được dìu đỡ, bụng nhô rõ, thong dong hành một lễ chẳng mấy chuẩn mực với Thái hậu.
Chưa kịp mở miệng, đã bị Thái hậu khẽ phất tay đuổi ra ngoài.
Ta nhìn vẻ đắc ý trong mắt nàng, liền hỏi Thái hậu: nàng ta liệu có yên ổn sống nổi giữa chốn tranh đoạt này chăng?
Chỉ cần không sinh sự, biết cúi đầu thu liễm, thì ngôi hoàng tử phi còn có thể ổn định.
Có điều, e Phạn Âm không hiểu, cành cao nàng nhọc nhằn đeo bám,
nay lại lạ lùng chủ động truyền thư cho ta.
17
Không ngờ Hoàng Phủ Tĩnh lại dày mặt tìm đến:
“Hoa Phù Dung, dẫu không làm hoàng tử phi của bản vương, cũng đừng ở cùng tên Hoàng Phủ Phong kia.
Ở cạnh hắn, chẳng bằng làm bình thê của ta; ta tối thiểu còn hơn hắn, đồ vô dụng.”
“Hoa Phù Dung, nàng kiêu ngạo cái gì? Bản vương mở lòng phủ đường cho nàng. Cũng đúng, bản vương không cần, liệu ai dám lấy nàng?”
Giả bộ không xong, bèn quay sang khinh miệt ta.
Ta cười vô cùng mãn ý, ngồi trong lòng Hoàng Phủ Phong,
đọc từng chữ bức thư Hoàng Phủ Tĩnh gửi đến.
Hoàng Phủ Phong khẽ ghen:
“Đồ hắn cho nàng, giữ lại làm gì?
Hay là, có ta rồi mà lòng còn vấn vương hắn?”
“Hoa Phù Dung, nàng mang đống thư này đến gặp ta, muốn ta làm gì?”
Ta vòng tay qua cổ hắn:
“Lần này, ta thỉnh Điện hạ Thập Nhất thay ta xuất khí, và… ban cho ta một nụ hôn.”
Cáo hồ xảo trá là hắn khẽ cười,
rồi toại nguyện đặt xuống bờ môi ta một nụ hôn mong mỏi bấy lâu.
18
Kinh thành bắt đầu rơi tuyết. Tính ra, đứa nhỏ trong bụng Phạn Âm theo lời đồn cũng phải bốn tháng.
Nhưng thám tử của ta báo về: đôi nam nữ ấy ân ái không nghi kỵ, đêm đêm yến ẩm tiêu dao.
Vậy ta liền muốn biết, trong bụng Phạn Âm rốt cuộc có hay không có thai.
Rốt lại, trong mộng của ta, Hoàng Phủ Tĩnh tích ác quá nhiều, trước khi ta chết y vẫn vô tự.
Phương Bắc băng tai càng dữ, thủy vận đình trệ, nạn đói nổi lên.
Các hoàng tử bị triệu vào điện thương nghị, Đông Bắc chính hàn, e có kẻ chết rét, cần người đi trông coi.
Thái y mà ta liên hệ đã xác nhận: Phạn Âm vốn chẳng hề mang thai.
Đã như thế… thì đừng trách ta tuyệt tình.
Cùng lúc, Thái hậu thương các nữ quyến, triệu tất cả vào cung bắt mạch.
Nhưng thánh chỉ ban xuống lại viết: “Mời vào cung giải khuây cùng Ai gia.”
Phạn Âm vốn muốn mượn dịp này lấy lòng Thái hậu, đương nhiên hoan hỉ mà đến.
Song vừa đến trước đình, nàng lại dừng bước, thậm chí có ý quay về.
Ta từng bước tiến tới, nắm lấy kẻ trong mộng, hay tiền sinh, đã hủy Hoa gia của ta.
Ta hỏi: “Thất hoàng tử phi, Thái hậu còn đang đợi. Ngươi thấy gì mà dừng chân, chẳng vào bái kiến?”
Tay Phạn Âm run bần bật.
Nàng lại bày bộ dạng yếu đuối đáng thương: “Hoa cô nương nói gì vậy? Ta… ta không nhìn thấy cơ mà.”
Thế ư? Đã nói không thấy, vậy lát nữa để tốt phu quân của ngươi mở mắt xem ngươi thấy hay không.
Phạn Âm vẫn run rẩy mà vào: “Thái hậu nương nương, hôm nay thiếp thân thể bất an, xin được cáo lui.”
Thái hậu mỉm cười nghiêm nghị: “Thân thể bất an càng hay. Bên Ai gia là thái y đệ nhất Thái y viện, hãy để họ xem cho kỹ.”
Phạn Âm hoảng loạn.
Tơ lụa trắng nơi mắt ướt đẫm lệ, nhưng vì oai nghiêm mà chẳng dám động.
Hai vị thái y cung kính bắt mạch, đoạn kinh hoảng quỳ xuống:
“Thất hoàng tử phi mang thai, cả hoàng cung ai chẳng biết.”
Nhưng giả rốt cũng là giả, sao chịu nổi tra xét?
CHƯƠNG 6- TIẾP: