Chương 9 - CHÂN ÁI CÓ QUAN TRỌNG HƠN QUYỀN LỰC KHÔNG?

Vài vị đại thần đức cao vọng trọng theo sau cùng vào hậu cung.

Cả phòng toàn mùi máu tanh, cuối cùng đứa trẻ cũng đã mất, tuy rằng phải chịu chút tội.

Ta nằm trên giường mơ màng, chỉ cảm thấy có người nắm tay ta, có người khóc nức nở bên tai ta.

Sau khi thái y bắt mạch cho ta, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, nương nương sảy thai rồi.”

Trong lòng ta không hiểu sao lại thấy buồn, tuy biết nó sẽ không đến với thế gian này nhưng dù sao nó cũng đã ở trong bụng ta hơn một tháng.

Nhắm mắt lại nước mắt cứ chảy ròng ròng, Chiếu Nhi khóc không thành tiếng: “Mẫu hậu, mẫu hậu người đừng khóc, sau này Chiếu Nhi còn có đệ đệ muội muội…”

Xuân Từ cũng quỳ xuống đất khóc: “Dạo này nương nương rất hay buồn ngủ.”

Thái y nhạy bén nắm bắt được thông tin gì đó: “Buồn ngủ?”

Sau đó chỉ nghe thấy thái y ầm ĩ trong cung tìm nguyên nhân khiến ta buồn ngủ, trong lòng ta rất sốt ruột.

Hương đó, đám ngu xuẩn này, nhanh lên, bụng ta đau lắm, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thấy thái y tìm mãi không ra sau cùng cũng ngửi thấy mùi: “Hương, là loại hương này.”

Nghe vậy, Tấn Diệp ra lệnh kiểm tra khắp cung.

10

Sở Mộc Mộc nhanh chóng bị tra ra, vừa mới được phong phi còn chưa kịp ấm chỗ.

Bị giáng làm thứ dân, giam vào lãnh cung.

Chiếu Nhi được phong làm thái tử, quần thần khen ngợi hắn rất thân thiết, đặc biệt là trong chuyện ta bị sảy thai này, hắn xử lý rất nhanh chóng.

Có dũng có mưu.

Đêm đó Tấn Diệp đến cung ta, nắm tay ta không ngừng nói xin lỗi, nói đến chỗ tình cảm sâu đậm, giọng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.

Nhưng lòng ta khó có thể gợn lên bất kỳ gợn sóng nào.

Nhân lúc Sở Mộc Mộc vào lãnh cung, ta từ dân gian tìm một số mỹ nhân có vài phần giống Sở Mộc Mộc, đưa vào cung.

Người mới được sủng ái, còn ai nhớ đến Sở Mộc Mộc trong lãnh cung nữa?

Sở Mộc Mộc nhất quyết muốn gặp ta, ta không biết nàng ta muốn làm gì, càng không muốn tốn tâm sức vào người nàng ta nên không đi.

Năm Chiếu Nhi mười lăm tuổi, Sở Mộc Mộc lại được phục sủng.

Hỏi ra nguyên nhân thì ra là Sở Mộc Mộc ở lãnh cung múa dưới ánh trăng, dùng khúc nhạc để mời người tới.

Hoàng thượng cách tường cung thưởng thức, lại nhớ đến Sở Mộc Mộc kiều diễm đáng yêu năm xưa.

Sát thủ tìm đến, Sở Mộc Mộc lấy thân mình đỡ kiếm, suýt mất mạng, Tấn Diệp hối hận không thôi, đêm đó đích thân ôm Sở Mộc Mộc về điện Trình Hiến.

Đó là tẩm cung của chính hoàng thượng.

Vì có công cứu giá, Sở Mộc Mộc được thăng thẳng lên làm phi.

Còn Chiếu Nhi trên triều đình cũng càng ngày càng đắc lực, có những người sắp không giữ được nữa rồi.

Ta chủ động tặng Sở Mộc Mộc rất nhiều đồ bổ với vàng bạc châu báu.

Đem canh đã lâu không nấu đi tặng Thượng thư phòng.

Tấn Diệp thấy ta thì ánh mắt thay đổi: “Hoàng hậu đến rồi.”

Ta gật đầu: “Chính sự phiền nhiễu, thần thiếp hầm cho hoàng thượng chút đồ bổ.”

Ánh mắt Tấn Diệp cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, vui vẻ ăn hết đồ bổ của ta.

Từ đó về sau, mỗi ngày một bát, kéo dài đến mấy tháng.

Sở Mộc Mộc được sủng ái nhất.

Dân gian bắt đầu có lời đồn, nói Sở Mộc Mộc là thiên nữ hạ phàm, không ngoài lý do là trong một số thiên tai, nàng ta có một số kiến giải độc đáo.

Ví dụ như rắc cám lên cháo cứu đói, đề phòng kẻ tiểu nhân cướp lương thực của dân chúng.

Thanh Châu hạn hán trăm năm, cả châu huyện không thu hoạch được hạt thóc nào.