Chương 10 - CHÂN ÁI CÓ QUAN TRỌNG HƠN QUYỀN LỰC KHÔNG?
Ta bàn bạc với quần thần, chuẩn bị cho hoàng thượng với hoàng hậu đích thân đến nơi cứu trợ, để an ủi lòng dân.
Tấn Diệp đến vào lúc chập tối, ta đang viết việc cứu trợ, đúng lúc đau đầu chóng mặt.
“Hoàng hậu.”
Thấy Tấn Diệp ta càng đau đầu nhưng vẫn cố gắng gượng dậy nói chuyện với hắn: “Hoàng thượng sao lại đến muộn thế này?”
Tấn Diệp nhìn ta, ánh mắt hơi lóe lên, ta lập tức bắt được, lại liên quan đến Sở Mộc Mộc.
“Mộc Mộc đã nhiều năm không ra khỏi cung, lần cứu trợ này, trẫm định đưa Mộc Mộc đi cùng.”
Ngọn lửa giận từ lòng bàn chân bốc thẳng lên đỉnh đầu, ta bóp chặt lòng bàn tay để kìm nén cơn giận: “Hoàng thượng, chúng ta đi cứu trợ, không phải đi chơi.”
Tấn Diệp gật đầu liên tục: “Trẫm biết.”
Biết nhưng vẫn làm như vậy, không ngoài lý do là yêu cầu của Sở Mộc Mộc.
Ta thở dài: “Thôi, hoàng thượng muốn đưa thì đưa đi.”
Tấn Diệp nhìn ta, trong mắt có chút gì đó ta hiểu nhưng không muốn nói ra.
Bắt đầu lên đường cứu trợ, đi nhẹ nhàng, ta thậm chí còn không mang theo quần áo đẹp.
Trong nhà cao cửa rộng thì rượu thịt be bét, ngoài đường thì có người chết cóng.
Là hoàng hậu, ta càng phải nêu gương.
Tấn Diệp như muốn bù đắp cho Sở Mộc Mộc, ngày nào cũng đưa Sở Mộc Mộc đi chơi, phô trương đến mức không gì sánh được.
Còn tung tin trong thành rằng nàng ta là thiên nữ, khiến cho dân chúng trong thành đều đến quỳ lạy, ta biết, Tấn Diệp có ý định phong Sở Mộc Mộc làm hoàng quý phi.
Nhưng thiếu một cơ hội, lần cứu trợ này, là nơi duy nhất hắn có thể nghĩ đến để tăng danh tiếng cho Sở Mộc Mộc với tư cách là hoàng thượng.
Chiếu Nhi không nhìn nổi, nhiều lần muốn đi khuyên can, ta ngăn lại, lần cuối cùng rồi.
Chiếu Nhi đã mười sáu tuổi, có thể làm được một số chuyện.
Tấn Diệp với Sở Mộc Mộc phô trương quá mức, mỗi lần ra ngoài đều có chút ý nghĩ muốn hao tổn tiền của bá tánh, màbá tánh còn phải tốn công sức đi bái lạy hai người bọn họ.
Sở Mộc Mộc như chưa từng được hưởng nhiều lời khen ngợi như vậy, càng trở nên kiêu ngạo.
Ta và Chiếu Nhi thì thay quần áo vải, ẩn mình trong đám đông.
Cùng mọi người đào kênh mương, dẫn nước, chuẩn bị cho năm sau.
Trong lúc hành cung, Sở Mộc Mộc với Tấn Diệp đêm đêm hát hò, chỉ cách một bức tường, tiếng nước chảy không dứt bên tai.
Chiếu Nhi bịt tai: “Phiền chết đi được, phiền chết đi được!”
Ta cười nhẹ, vỗ vỗ tay Chiếu Nhi: “Đây tuy là hành cung nhưng dưới chân núi là nơi ở của dân chúng, bây giờ dân chúng Thanh Châu ngay cả nước uống cũng thành vấn đề.”
Chiếu Nhi lập tức hiểu ý ta.
Ngày hôm sau, Tấn Diệp lại đưa Sở Mộc Mộc đi khắp nơi, dân chúng vẫn quỳ lạy nhưng không ai hoan hô nữa, càng không ai tôn sùng thân phận thiên nữ của Sở Mộc Mộc.
Sức khỏe của Tấn Diệp cũng bắt đầu suy sụp.
Cứu trợ kết thúc, ta mặc trang phục lộng lẫy đứng cạnh Tấn Diệp, Chiếu Nhi đứng sau chúng ta.
Dân chúng nhìn thấy ta và Chiếu Nhi, lập tức hô: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Tấn Diệp mất lòng dân, ta với Chiếu Nhi dùng một tay phồng rộp và chai sạn, hoàn toàn ngăn cách danh tiếng của Tấn Diệp.
Hắn muốn lấy lòng dân cho Sở Mộc Mộc, không tiếc bịa đặt ra thiên nữ gì đó, vậy thì ta cũng phải biến nàng ta thành yêu phi hại nước hại dân mới được.
Con đường thăng tiến của Sở Mộc Mộc, cuối cùng cũng đến hồi kết.