Chương 2 - Câu Chuyện Ma Đáng Sợ Nhất Mà Bạn Từng Được Nghe

Mùa xuân năm 2005, gió lạnh vẫn thổi, tôi ngẩn người ngồi trước cửa sổ nhỏ. Cây nhãn bên ngoài bị gió thổi đung đưa, cơn mưa lạnh từ phương Nam mang theo giá rét đến, đập vào từng tấm kính ngoài cửa sổ.

Phía dưới có một ngọn đèn nhỏ màu vàng nằm ở ven đường, phát ra tiếng kêu cót két, cót két...

Triệu Tiểu Mạn đứng dưới ngọn đèn nhìn tôi, chậm rãi vẫy những ngón tay thon dài về phía tôi.

Biết cô ấy sắp đi nên tôi trèo xuống ghế gỗ, chạy vội xuống cầu thang và mở cửa, nước mưa lạnh tạt ướt cả mặt tôi.

Triệu Tiểu Mạn bướng bỉnh đứng dưới ngọn đèn, cô ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi hoa mỏng, ống quần chắp vá, bắp chân và mắt cá chân lộ ra trắng bệch. Nước mưa cọ rửa mặt cô ấy cũng tái nhợt không kém, tóc thì bù xù dính bết vào má. Cô ấy mỉm cười với tôi, nhưng tôi lại rơi nước mắt, tôi hét lên, Triệu Tiểu Mạn....

Tôi tỉnh dậy trên bàn, không có gì kỳ lạ cả. Phía dưới ngọn đèn nhỏ ngoài cửa sổ là con đường núi quanh co, dường như đang kéo dài ra hoà lẫn vào trong mưa và bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.

Tôi biết Triệu Tiểu Mạn đã đến đây, nhưng ngoài cửa sổ lại không có dấu vết nào của cô ấy.

Một ngày trước khi khai giảng, cô chủ nhiệm gọi điện cho tôi và thông báo lịch khai giảng sẽ được lùi lại ba ngày, đến ngày 17 tháng 2, tức ngày mùng 9 Tết Nguyên Đán. Tôi đáp lại “Vâng”, cô ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Triệu Tiểu Mạn ch/ết rồi."

Tôi “Vâng” một tiếng, xem như là đáp lại.

Cũng như thường lệ, phải rất lâu sau tôi mới nhận ra Triệu Tiểu Man đã ch/ết. Nói cách khác, tôi biết cô ấy không còn trên thế gian này nữa, cô ấy đã ch/ết, nhưng mất một thời gian sau tôi mới nhận ra rằng cô ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi và cả ở thế giới này.

Tựa như mưa xuân, gió lạnh, và một đêm tối kinh hoàng.

Nhưng những gì cô chủ nhiệm nói lúc đó lại mang một ý nghĩa khác, mãi đến khi vào trường tôi mới biết. Tất nhiên, ý nghĩa này có liên quan mật thiết đến lý do trì hoãn ngày khai giảng ba ngày, vì bị cô lập nên phải mất vài ngày sau tôi mới biết được chuyện này qua lời bàn tán của người khác.

Ngày đầu tiên đến trường, cơn mưa u ám ở phương Nam vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, hạt mưa nhỏ vụn trông như những giọt nước mắt ai oán.

Không giống như lúc xưa, không khí trong trường rất trang trọng, có lẽ vì trời mưa hoặc vì lý do nào khác, mọi người giống như mất đi khả năng nói chuyện. Sau khi vào lớp, tôi đi ngang qua bục giảng, mọi người dường như đang nhìn tôi, nhưng khi tôi quay đầu lại thì họ nhanh chóng nhìn xuống.

Sau này tôi mới biết nguyên nhân là do cái ch/ết của Triệu Tiểu Mạn, họ tò mò xem tôi sẽ phản ứng như thế nào với tư cách là người bạn duy nhất của cô ấy.

Không, tôi không phải là người bạn duy nhất của Triệu Tiểu Mạn, cô ấy còn có Mạnh Khánh Huy. Nhưng điều kỳ lạ là ngày hôm đó chỗ ngồi của Mạnh Khánh Huy lại trống trơn.

Chỗ ngồi của Triệu Tiểu Mạn cũng vậy.

Tôi ngồi im lặng, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng, cho dù có biết thì cũng không có kết quả gì, Triệu Tiểu Mạn đã ch/ết. Cái ch/ết của cô ấy đối với tôi mà nói chỉ là một loại tin tức, không có gì khác.

Im lặng suốt một ngày, đến giờ tự học buổi tối, cô chủ nhiệm tìm tôi và bảo tôi lên văn phòng.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, cô chủ nhiệm bảo tôi ngồi đối diện cô ấy. Tôi ngồi xuống, cô ấy bình tĩnh hít thở vài hơi rồi hỏi: “Có phải em đã biết tin về cái ch/ết của Triệu Tiểu Mạn đúng không?”

Thật kỳ lạ, trong đầu tôi nghĩ, dĩ nhiên là em biết, không phải cô nói với em sao? Nhưng tôi vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy một cách ngơ ngác, "Vâng, em biết."

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm và hỏi, "em có biết em ấy ch/ết như thế nào không?"

Tôi lắc đầu.

Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang cố gắng phân biệt câu trả lời này là thật hay giả, rồi hỏi: "Hai người có gặp nhau trong kỳ nghỉ đông không?"

Tôi cẩn thận suy nghĩ, nhớ tới đêm mưa mấy ngày trước, Triệu Tiểu Mạn đi chân trần đứng dưới ngọn đèn nhỏ mờ mịt, ngọn đèn không ngừng kêu cót két. Nước mưa cọ rửa mặt cô ấy tái nhợt, cuối cùng thì biến mất trong màn mưa.

Tôi lắc đầu, chưa gặp bao giờ.

Cô chủ nhiệm nói: “Em quay về đi.”

Tôi đáp vâng, vừa đứng dậy, cô chủ nhiệm dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: "cô từng gặp em ấy rồi, em ấy đã đến tìm cô."

Tôi đứng đối diện cô chủ nhiệm, không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt hơi tối của cô ấy dưới ánh đèn mờ ảo.

Cô chủ nhiệm kể: “ Em ấy đứng bất động dưới mưa, nhìn cô từ xa và chậm rãi vẫy tay với cô, mưa làm mặt Triệu Tiểu Mạn trắng bệch, cô biết đó là em ấy, nhưng khi cô chạy xuống nhà thì em ấy đã biến mất.”

Tôi hỏi: “Là ngày mùng một tháng Giêng ạ?”

Cô chủ nhiệm nói là ngày mùng một tháng Giêng âm lịch.

Tôi và cô chủ nhiệm cùng nhận ra vào ngày mùng một tháng Giêng, Triệu Tiểu Mạn đã không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng đến ngày mùng sáu tháng Giêng, cô chủ nhiệm lại gọi cho tôi và nói Triệu Tiểu Mạn đã ch/ết.

Vậy chuyện gì đã xảy ra vào ngày mùng sáu tháng Giêng?

Không ai biết vào ngày mùng sáu tháng Giêng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều đang đồn đại ngôi trường bị ma ám.

Đúng vậy, ngôi trường bắt đầu bị ma ám, và tôi thực sự cảm nhận được điều đó, nó ở ngay bên cạnh giường mình. Từ ngày đầu tiên đến trường, tôi đã thấy cô ấy đúng ngay mép giường và cúi xuống nhìn tôi.

Cơ thể cô ấy ướt sũng, nước nhỏ từng giọt xuống tóc và quần áo của tôi. Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo trên cơ thể cô ấy.

Tôi cứ tưởng mình nằm mơ, nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy cạnh giường mình có một vũng nước.

Tôi biết, Triệu Tiểu Mạn đã ở đây.

3. Cô ấy ở sau lưng tôi:

Nhưng cô ấy đến thì có thể làm được gì? Bàn học của cô ấy đã bị dời đến một góc xó xỉnh nào đó, hơn nữa cô ấy chỉ là một linh hồn cô độc, vị trí của cô ấy cũng đã bị Lý Lâm thay thế.

Lý Lâm là bạn thân của Bạch Lệ Lệ, họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau trốn học và cùng nhau bắt nạt Triệu Tiểu Mạn. Ở đâu có Bạch Lệ Lệ thì ở đó có Lý Lâm.

Cô ta có mái tóc ngắn, dáng người cao gầy, mặc đồng phục học sinh trông rất đẹp. Khác với Triệu Tiểu Mạn trên mặt lúc nào cũng không thấy nụ cười, Lý Lâm lại rất thích cười, hahahaha, hahahaha, miệng há to, rất vui vẻ.

Lý Lâm chiếm chỗ của Triệu Tiểu Mạn, Trương Hân Nhiên trêu chọc cô ta, cẩn thận Triệu Tiểu Mạn tới tìm cậu. Lý Lâm không hề sợ hãi, cô ta giơ tay đánh Trương Hân Nhiên một cái, nói: “Tìm tôi xong sẽ đến tìm cậu đó.”

Trương Hân Nhiên dáng người cũng cao gầy, cô ta không những không hoảng sợ còn nói nếu Triệu Tiểu Mạn đến tìm cô ta, cũng sẽ giống như ngày hôm đó, để cô ấy trần truồng rồi trói lại cho mọi người cùng nhìn. Vừa nghe xong tôi đã rùng mình, Triệu Tiểu Mạn, trước khi ch/ết cậu đã phải trải qua những chuyện gì?

Trương Hân Nhiên Và Lý Lâm bật cười, cảm thấy rất tự hào.

Nghe bọn họ nói xong, tôi cảm thấy vô cùng thương tâm, dù có chuyện gì xảy ra thì người cũng đã ch/ết rồi, họ còn muốn gì nữa. Nhưng tôi không lên tiếng, chỉ muốn Triệu Tiểu Mạn quay lại lần nữa, giống như đêm hôm qua vậy.

Sau buổi tối tự học, về đến ký túc xá tôi mới phát hiện giường của Triệu Tiểu Mạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, như thể chưa từng có người ở đó. Nhìn chiếc giường trống không, tôi có chút khó chịu, dù trong lòng tôi biết chủ nhân của chiếc giường đó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Cô gái nhỏ gầy gò đó đang từng chút một tách khỏi cuộc đời tôi.

Nhưng tôi đã nhầm, đến tối, Triệu Tiểu Mạn lại trở về ký túc xá, cô ấy yên lặng đứng ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh đèn đường càng trắng bệch hơn, mái tóc bù xù dính vào má, ướt nhẹp, có giọt nước ở đuôi tóc lấp lánh trong suốt.

Ánh đèn chiếu vào người Triệu Tiểu Mạn, cô ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi hoa mỏng và cũ kỹ, quần vải màu đen phủ đầy bánh pudding, bắp chân và bàn chân tái nhợt.

Tôi nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn, những người khác cũng nhìn thấy, trong đêm tối tĩnh mịch, không ai dám lên tiếng, từng người một nín thở, quấn chặt mình trong chăn. Đó thực sự là một đêm vô cùng khó khăn, ngoài trời mưa lất phất, ký túc xá trở nên tối tăm và lạnh lẽo.

Triệu Tiểu Mạn đứng ngoài cửa sổ như một con rối, yên lặng không chớp mắt, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào bên trong.

Bẹp, bẹp, bẹp…

Trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, một bóng người mặc váy trắng xuất hiện, người phụ nữ đó chậm rãi đi một vòng, chậm chạp và lạnh lùng, mỗi lần đi ngang qua một chiếc giường cô ta đều nằm xuống, quay đầu nhìn người trên giường. Cổ cô ta rất dài, nằm nghiêng trên vai trái, mái tóc dài xõa xuống, mang theo không khí lạnh lẽo của màn đêm.

Khi người phụ nữ đó nằm xuống, không ai dám mở mắt, thậm chí còn ngưng thở. Tôi nằm trên giường phía trong góc phòng, từ phía xa nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, khuôn mặt cô ta ướt đẫm, mái tóc cũng ướt đẫm, có những giọt nước trong suốt như pha lê đọng lại trên đó.

Người phụ nữ nằm xuống nhìn một lúc, như đang xác nhận điều gì đó, đầu cô ta vắt chéo trên vai trái, những giọt nước trên tóc cô ta từ từ ngưng tụ, rồi nhỏ từng giọt, từng giọt xuống trán, lạnh buốt.

Cô ta nhìn một lượt trong phòng, khi nhìn thấy tôi, cô ta dừng lại ở trước giường, không nhúc nhích, mùi x/ác ch/ết thối rữa nồng nặc, cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Mái tóc dài bết dính thành từng lọn rũ xuống trước mặt, khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.

Cơ thể tôi như bị gỉ sét, không dám cử động, cũng không nhắm mắt lại được, tôi nhìn người phụ nữ đó mang theo một màn sương mù đen tối, từ từ nâng người lên, chậm rãi di chuyển đến giường kế tiếp.

Trong phòng ký túc xá không có nhiều người, cũng không ai biết người phụ nữ biến mất khi nào, cũng giống như không biết cô ấy đến đây từ lúc nào.

Nhưng Triệu Tiểu Mạn đã đứng ở ngoài cửa sổ ký túc xá, vậy người phụ nữ trong ký túc xá là ai? Không ai biết câu trả lời.

Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, mọi người khi tỉnh dậy đều có vẻ mặt mờ mịt, dường như họ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng từ ngày đó trở đi, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn Triệu Tiểu Mạn đã ch/ết quay trở về, cô ấy ở ngay bên ngoài ký túc xá.

Bạch Lệ Lệ cũng nghe được tin đồn, nhưng cô ta không hề sợ hãi, thậm chí còn nói với vài người bạn rằng nếu Triệu Tiểu Mạn dám tới, cô ta sẽ khiến cho Triệu Tiểu Mạn làm quỷ cũng không được yên.

Sau khi nghe được lời này của Bạch Lệ Lệ, Lý Lâm không cười như thường lệ mà ngồi ngây người trên ghế, ánh mắt đăm chiêu. Trương Hân Nhiên vỗ nhẹ cô ta và hỏi cô ta có chuyện gì, Lý Lâm có vẻ sợ hãi, cả người run rẩy, thiếu chút nữa thì đã nhảy dựng lên.

Trương Hân Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Lý Lâm như vậy liền bật cười: "Cậu nhìn cậu đi, có chuyện xảy ra mà cậu lại sợ như vậy?" Nói xong, cô ta phát hiện Lý Lâm không có phản ứng, Trương Hân Nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Lâm, nghiêm túc ghé sát vào mặt cô ta, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ Triệu Tiểu Mạn thật sự đã tới tìm cậu?”

Trương Hân Nhiên vừa nói xong, đột nhiên sắc mặt Lý Lâm tái nhợt, thân thể không khỏi run rẩy, cô ta nhìn Trương Hân Nhiên, rồi lại nhìn Bạch Lệ Lệ, sau đó nhìn đến Hoàng Nam đang đứng bên cạnh Bạch Lệ Lệ, một lúc sau mới nói: "Cô ta đang ở đây, các cậu không tin sao?”

Họ thực sự không tin, đặc biệt là Bạch Lệ Lệ: “cậu nói cô ta đang ở đây, vậy cô ta đâu?”

Lý Lâm lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt, rồi nói: “cô ta… đang ở sau lưng tôi...”

Sau lưng? Bọn họ không hiểu tại sao Triệu Tiểu Mạn lại có thể ở sau lưng Lý Lâm. Mãi cho đến khi họ vào nhà vệ sinh, cởi quần áo của Lý Lâm ra, mới thực sự nhìn thấy thứ trên lưng cô ta.

Không ai biết trên lưng Lý Lâm có gì, nhưng có người đã nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn trong giờ tự học tối hôm đó.

Tại các trường cấp 3 ở nông thôn, tình trạng mất điện xảy ra thường xuyên nên chúng tôi đều chuẩn bị sẵn nến. Mỗi khi mất điện, mọi người sẽ gào thét, sau đó lấy những cây nến trong ngăn kéo ra và thắp từng ngọn một.

Khi đang thắp nến, một bạn học ngồi ở bàn bên cạnh cảm giác ngoài cửa sổ có người đang nhìn mình, lúc đầu cậu ấy tưởng là cô giáo chủ nhiệm, sau khi thắp nến xong mới phát hiện ra đó là một khuôn mặt tái nhợt ép chặt vào cửa kính lớp học.

Cậu ấy sợ hãi hét lên, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không có khuôn mặt nào bên ngoài cả. Bạn cùng bàn hỏi cậu ấy xảy ra chuyện gì, cậu ấy kinh hãi chỉ ra ngoài cửa sổ lắp bắp nói: “Triệu, Triệu, Triệu Tiểu Mạn...”

Câu nói này giống như sóng to gió lớn, khiến cả lớp trở nên ồn ào, mọi người đang thảo luận về chủ đề này, có người nói vừa rồi cậu ta cũng nhìn thấy có một khuôn mặt ngoài cửa sổ. Khi cậu ta vừa nói xong, những người khác cũng lên tiếng nói họ cũng nhìn thấy.

Lúc này, cô chủ nhiệm mở cửa bước vào. Trong nháy mắt, cả lớp bỗng nhiên im lặng. Cô nhìn quanh một lượt rồi hỏi, có chuyện gì thế? Sau khi hỏi xong, cũng không ai trả lời. Cô lại hỏi Mạnh Khánh Huy: “Mạnh Khánh Huy, có chuyện gì vậy?”

Mạnh Khánh Huy vẫn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo len dệt kim, tóc được chải tỉ mỉ, nghe cô chủ nhiệm hỏi, liền đứng dậy, tay chân có chút luống cuống.

Cô chủ nhiệm đã mất kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!”

Mạnh Khánh Huy suy nghĩ một chút, sau đó lấy hết can đảm nói, Chu Bội Bội nói cậu ấy nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn...

Vừa nghe cậu ấy nói xong, sắc mặt cô chủ nhiệm trở nên nghiêm trọng, nhìn về phía Chu Bội Bội, hít sâu một hơi nói: "Đừng nói nhảm, được rồi, em ngồi xuống đi, Chu Bội Bội đi với cô.”

Mạnh Khánh Huy ngồi xuống, Chu Bội Bội theo cô chủ nhiệm ra khỏi phòng học, hai người đứng ở hành lang bên ngoài nói chuyện. Nhưng cửa đóng kín nên không ai có thể nghe rõ. Lúc này, có người chỉ ra phía ngoài nói: "Các cậu nhìn kìa...”

Đúng vậy, tôi nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn cả người ướt nhẹp đứng ở hành lang ngoài cửa sổ, quay lưng về phía lớp học, cô ấy nhìn thẳng về phía xa. Cô chủ nhiệm và Chu Bội Bội đang ở phía ngoài không khỏi hét ầm lên.

Ngày hôm đó tan học, cả lớp trở nên hoảng loạn, mọi người bàn tán xôn xao, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tất cả đều biết Triệu Tiểu Mạn đã thật sự trở lại. Có người nói cô ấy chưa ch/ết, có người nói cô ấy đã ch/ết rồi, chỉ là cô ấy ch/ết quá oan uổng, lại có người nói Triệu Tiểu Mạn này không phải thật, mà là giả... Có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng không có câu trả lời nào thoả đáng cả.

Trên đường trở về ký túc xá, Bạch Lệ Lệ và những người khác chặn tôi lại và giận dữ hỏi: "chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi làm sao có thể biết được chuyện gì đang xảy ra? Hôm đó trời lạnh như vậy, người đào x/ác Triệu Tiểu Mạn ra ngoài là tôi sao?"

Nghe tôi nói, họ im lặng và nhìn tôi với ánh mắt hung ác, bảo tôi phải cẩn thận.

"Tôi phải cẩn thận? Tôi phải cẩn thận như thế nào? Cẩn thận buổi tối Triệu Tiểu Mạn ngủ trên giường của tôi à?"

Vừa nói xong, Lý Lâm hét lên: "Đừng nói nữa." Tôi bị tát và đá hai lần, Trương Hân Nhiên bóp cổ tôi và bảo tôi nói lại lần nữa. Tôi một câu cũng không nói được, chỉ có thể rên hừ hừ. Nhưng lúc này, tôi ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ cơ thể của Lý Lâm.

Đó là mùi của x/ác ch/ết đang thối rữa.

Tôi nhìn Lý Lâm hỏi: “Có phải Triệu Tiểu Mạn đã đến tìm cậu không?”

Triệu Tiểu Mạn thật sự đã đến tìm Lý Lâm, nếu không cô ta cũng không hoảng loạn như vậy, nếu hôm đó không có người ngăn cản, Lý Lâm có thể đã ăn thịt tôi rồi.

Khi tôi đến ký túc xá, có người nói với tôi Lý Lâm có một khối u trên lưng, nó có hình mặt người và to như quả táo. Đáng sợ nhất chính là dưới mặt người còn có một đôi bàn tay, nhỏ nhắn, năm ngón tay lộ ra rất rõ ràng.