Chương 4 - Câu Chuyện Của Đóa Hoa Cao Ngạo
7.
Cố Cận Chi thì vẫn luôn treo chuyện cưới xin bên miệng.
Lúc đầu, bà Cố rất bất mãn, bảo con trai mình bị “mỡ lợn che mắt”, nhìn bao nhiêu cô gái không chọn, cuối cùng lại chọn nhầm.
Mãi đến một lần, khi mảng AI mới ra mắt của tập đoàn Cố gặp trục trặc trước giờ G.
Một phần là để giúp họ gỡ rối, một phần là để sinh viên của tôi có thêm thành tích đẹp trong hồ sơ trước khi tốt nghiệp,
Tôi đã dẫn theo cả nhóm học trò, thức trắng đêm tăng ca tại toà nhà của tập đoàn Cố, giúp ông Cố giải quyết khủng hoảng.
Từ sau lần đó, chắc là bị ông Cố nhắc nhở, dù không ưa tôi, bà ta cũng không dám ra mặt can thiệp nữa.
Nhưng thấy con trai đang nô nức chuẩn bị đám cưới bỗng nhiên im bặt không đề cập nữa, bà đoán ngay là phía tôi có vấn đề, liền vội vã tới tận nơi tra hỏi cho ra lẽ.
Cũng đúng thôi.
Từ lúc gặp mặt phụ huynh đến nay, đã ba tháng trôi qua.
Cố Cận Chi không hề nhắc đến chuyện cưới xin thêm lần nào.
Trước đây, nhân viên tổ chức tiệc cưới còn sốt sắng nhắn tin gửi bản kế hoạch cho tôi, giờ cửa sổ trò chuyện đã yên ắng như chưa từng tồn tại.
Chiếc váy cưới tiền trăm triệu mà Cố Cận Chi từng hứa tặng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tôi nghĩ, ba tháng… cũng đủ rồi.
8
Thịnh Trác Nhiên quan tâm đến sự thay đổi của Cố Cận Chi một cách… quá mức.
Cũng bởi anh ta là kiểu người có nhu cầu chia sẻ rất cao, nên dạo gần đây, lịch trình của Cố Cận Chi gần như tôi nắm rõ từng bước.
Anh ta dẫn cô em gái thanh mai trúc mã thích dính người đi dự tiệc rượu.
Chơi “thật lòng hay thử thách”, môi kề môi, hôn nhau đến mức không rời ra nổi.
Cuối cùng còn chốt một câu:
“Loại phụ nữ thế này mới có hương vị.”
Tôi lại nhớ đến lúc anh ta nài nỉ tôi:
“Có thể nào em dựa dẫm anh thêm một chút không? Đừng để anh thấy mình là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
Nhưng tôi không làm được.
Quá khứ của một người sẽ tạo nên con người hiện tại Thói quen phụ thuộc mà tôi từng cố gắng cắt bỏ, sao có thể… và dám… dễ dàng nhặt lại?
Sau đó, anh ta lại xuất hiện cùng cô gái tóc vàng hôm trước, cả hai dập dìu trong hộp đêm.
Cô ta lúc thì lanh lợi ứng biến, lúc lại lả lơi đầy mị hoặc, lúc Cố Cận Chi nổi giận, cô ta lập tức dịu dàng dỗ dành:
“Dư Bất Tầm, em không thể xuống nước với anh một lần sao?”
Chúng tôi từng cãi nhau về chuyện tôi tăng ca quá nhiều. Dù đã giải thích rõ lý lẽ, tôi vẫn làm theo ý mình.
Ba ngày sau, anh ta mắt thâm quầng, râu ria lởm chởm, đứng chờ ở cửa viện nghiên cứu, mặt đầy ai oán.
Nhưng giây tiếp theo, vẫn là anh ta – người đàn ông dịu dàng – cầm túi giúp tôi, mở cửa xe cho tôi.
Khi ấy mới vừa xác định mối quan hệ, tình cảm đang nồng.
Anh ta thở dài, như cam chịu số phận:
“Dư Bất Tầm, kiếp này anh chính là con cún của em rồi.”
9
Trước cửa hộp đêm.
Rạng sáng, Cố Cận Chi nới lỏng cà vạt, ngáp dài bước ra, gương mặt lộ rõ sự chán chường.
Cô gái tóc vàng khoác tay anh ta một cách lấy lệ, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi giả tạo nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười chuyên nghiệp.
Cả hai chần chừ đứng đó, như không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Cố Cận Chi rút điện thoại ra nhìn, ánh mắt thoáng qua chút cô đơn rồi lại đút vào túi.
Có lẽ vì tin nhắn “Công ty họp, em về trễ.” vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Thấy họ định bước tiếp, tôi hít sâu một hơi, giơ tay gọi lớn:
“Cố Cận Chi!”
Tôi sợ hôm nay mà để im thì mọi thứ lại tiếp tục bị kéo dài.
Cố Cận Chi khựng lại, định rút tay khỏi tay cô gái.
Nhưng rồi chẳng biết nghĩ gì, lại làm bộ bình tĩnh đứng yên.
Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy tôi, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào.
Cô gái kia là dân chuyên nghiệp, chuyện gì chưa từng gặp.
Thấy Cố Cận Chi không rút tay, cô cũng không buông ra, chỉ là nụ cười trên môi càng thêm ngọt ngào.
Thấy tôi im lặng, Cố Cận Chi cuối cùng cũng hất tay cô ta ra, nhàn nhạt nhìn tôi:
“Tiếp khách cùng đối tác, em đến đây làm gì?”
Không chờ tôi trả lời, anh ta liền quay sang bảo cô gái kia đi trước.
Khi cô ấy đi xa, anh ta lại tiến về phía tôi, mắt vẫn chăm chăm như chờ đợi.