Chương 3 - Câu Chuyện Của Đóa Hoa Cao Ngạo
Ánh đèn lòe loẹt, rượu bia ngập tràn, tiếng cụng ly náo nhiệt.
Trong một hội sở, Cố Cận Chi ngồi trầm mặc trên ghế sofa, áo sơ mi trước ngực buông lơi vài chiếc cúc.
Cô tiếp rượu bên cạnh cười ngọt như mật, dỗ dành một hồi, anh mới khẽ nhếch môi.
“Cố thiếu gia, anh lâu rồi không ghé qua Không uống nhiều chút à?”
“Đúng đó, mấy năm không thấy anh quay lại. Hôm nay phải gọi thêm mấy chai mới được.”
Cố Cận Chi nhướng mắt lên, ung dung nhìn cô gái:
“Phải xem các cô có bản lĩnh đó không.”
Kéo xuống xem video thứ hai.
Một cô gái tóc vàng cầm rượu, ngậm một ngụm rồi nửa quỳ trên sofa, ghé sát vào mặt Cố Cận Chi.
Xung quanh là những tiếng hò reo ầm ĩ.
“Cố thiếu gia!”
“Cố thiếu gia!”
“Cố thiếu gia!”
…
Tôi nhìn Cố Cận Chi trong tiếng gọi không dứt ấy, nghiêng người, từng ngụm từng ngụm nhận lấy rượu từ miệng cô gái.
Khi giọt rượu cuối cùng trôi xuống, anh ta vẫn chưa thấy đủ, còn kéo mặt cô ấy lại, mạnh bạo mút lấy môi cô.
Kéo tiếp video xuống dưới nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong clip, Cố Cận Chi mặt đầy tức giận:
“Cô ta không cần, thì còn khối người muốn!”
Nói rồi kéo tay cô tóc vàng bước vào nhà vệ sinh của phòng bao, để lại những ánh mắt đầy khác thường của đám người xung quanh.
Tin nhắn đính kèm:
【Anh ta quá đáng lắm rồi, tôi giữ chân giúp, cậu mau đến đi.】
5.
Tôi tắt màn hình điện thoại.
Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở của chính mình.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên xác nhận mối quan hệ với Cố Cận Chi, anh rủ tôi đi dự tiệc.
Lần đầu tiên, anh dẫn tôi gặp bạn bè.
Trước khi đi, tôi thấy anh lăn tăn trong nhóm chat, cứ gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, soạn đi soạn lại mấy bản “Lưu ý khi gặp mặt”.
Vừa bước vào, cả hội trường ồn ào hẳn lên.
“Cố thiếu gia lần nào tụ họp cũng nhắc đến cô, ba năm rồi cuối cùng cũng thấy mặt thật.”
“Không hổ danh là chị dâu thật, khí chất tuyệt vời!”
“Chị dâu à, Cố thiếu gia chỉ nghe lời chị thôi, sau này nhớ nói anh ấy đừng bắt nạt tụi em nữa nhé!”
Có người hăng hái đẩy thuyền, cũng có người uống nhiều rồi buột miệng nói linh tinh:
“Không biết chị giữ được anh ta bao lâu, lần trước anh ta yêu ba ngày, lần trước nữa có tám tiếng, Dư… Dư tiểu thư…”
Một gã tóc đỏ lưỡi líu lại, vừa nói đã bị người bên cạnh bịt miệng.
Hôm đó tôi nhận được cuộc gọi khẩn, rời bữa tiệc trước.
Nghe nói sau đó Cố Cận Chi đánh gã tóc đỏ kia đến mức mặt mũi bầm dập, tóc với da mặt cùng một màu.
Đánh nặng đến mức phải khiêng đi viện.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông đó—và cũng là lần cuối cùng.
Về sau, Cố Cận Chi quay lại, không ngừng hứa hẹn với tôi.
“Bất Tầm, trước đây anh đúng là không ra gì, tiếng tăm cũng chẳng tốt. Nhưng em yên tâm, anh đã thay đổi rồi. Em không giống những người khác, với em, anh thật lòng và nghiêm túc.”
Anh quỳ một gối xuống đất, giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Vẻ mặt hồi hộp, nắm tay siết chặt đến run rẩy.
Tôi chỉ mỉm cười, đỡ anh đứng dậy.
Chỉ là yêu đương thôi mà, cần gì làm quá vậy.
6.
Sáng hôm sau, điện thoại nội bộ báo có người tìm tôi dưới sảnh.
Tôi bỏ dở tập tài liệu, vội chạy xuống thì mới biết là mẹ của Cố Cận Chi.
Bà mặc bộ vest xanh chàm, ngồi trên ghế sofa, tay thi thoảng vuốt nhẹ đôi hoa tai Mikimoto, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Vừa thấy tôi bước vào, bà lập tức nhíu mày, như thể nhìn thấy thứ gì đó không mấy đẹp đẽ:
“Sao mà chậm thế.”
Chẳng nằm ngoài dự đoán, bà đi thẳng vào vấn đề: chuyện cưới xin.
“Cô là thế nào đây? Hồi đó Cận Chi nói với nhà tôi, sau khi gặp bố mẹ cô xong là sẽ định ngày cưới. Giờ ba tháng trôi qua rồi, chẳng thấy động tĩnh gì cả.”
Bà lại kéo dài cái giọng đặc trưng của mấy bà nhà giàu:
“Chẳng lẽ nhà cô còn chê bai gì nhà chúng tôi sao?”
Tôi khẽ dịch ghế ra sau, mỉm cười nhẹ:
“Mấy chuyện này đều là do Cận Chi sắp xếp, cháu không can thiệp.”
Bà ta đảo mắt một cái tưởng là duyên dáng, rồi bĩu môi.
“Lão Cố còn bảo cưới cô là phúc của nó. Tôi thì thấy, chẳng bằng tìm cô gái biết chăm lo, dịu dàng, không mộng tưởng viển vông. Cưới cô về, chẳng biết có giúp được gì cho nó không nữa.”
Tôi vẫn lịch sự gật đầu cười, không đáp lời.
Bà thấy không có gì để nói, chẳng thèm chào một tiếng, đứng dậy bỏ đi.