Chương 4 - CẨM HOA

07

Khi trời vừa hửng sáng, Mạnh Diệp mang theo hơi lạnh trở về phủ.Tiểu cô nương để lại dấu vết ân ái trên cổ Mạnh Diệp vô cùng rõ rệt.Ta chỉ vào vết đỏ khiến người buồn nôn, buông lời giễu cợt:

"Người bên ngoài cũng thật to gan, nàng ta chắc hẳn không biết tính khí người Tô gia như thế nào , xem chừng chết giữa đường cũng chẳng rõ vì sao lại chết.”

Mạnh Diệp nhìn chiếc vòng tay ta vừa đập vỡ, lông mày khẽ giật:

"Chỉ là lỡ ăn phải đậu phộng, nổi mẩn đỏ thôi."

"Vậy chiếc vòng vì sao vô cớ mà vỡ?"

Ta cười nhạt, đáp lời:

"Ngọc vốn giòn, không bền được như đông châu cứng cỏi.”

“So ra, ta vẫn thích đông châu hơn."

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ muốn tìm câu trả lời trên gương mặt ta. Ta không chút dao động, chỉ đưa tận tay hắn bát thuốc mà mẫu thân hắn ngày ngày vẫn uống.

"Kim sơm chi ngọc quá quý giá, nay Thư phi lại đang có thai, bản thân nàng ấy cũng cần, ta thật không tiện cầu xin thêm. Chuyện của mẫu thân ngài, nhờ ngài đi một chuyến vậy."

"Dẫu trăm lần tận tâm, cũng không bằng một lần bất mãn, đến mức mất hết sự tín nhiệm của người khác."

Mạnh Diệp giằng co với ta hồi lâu, cuối cùng mới nhận lấy bát thuốc:

"Từ trước đến nay việc chăm sóc mẫu thân luôn là việc nàng giỏi nhất. Được rồi, nàng đã cầu ta thì ta sẽ đi một chuyến."

Nhìn bóng dáng cao lớn, uy nghi của hắn khuất dần đằng sau cánh cửa, ta lạnh nhạt nói một câu:

"Tận hiếu tận tâm, vốn chỉ vì chính mình.”

"Mười lăm năm ta tận tâm tận lực, chẳng qua vì chưa  từng xem các người là người ngoài. Ngài không nên quên điều đó."

Mạnh Diệp kinh ngạc ngoảnh lại, nhưng ta chỉ thản nhiên nâng bát trà, chẳng thèm liếc mắt đến hắn. Hắn mang đầy tâm sự, đến viện của mẫu thân mình, lại mất thêm một canh giờ để tính toán.

"Nếu hắn biết bát thuốc dâng tận tay mỗi ngày đều là để đoạt mạng mẫu thân hắn, liệu hắn còn cười nổi không?"

Liên Thành chưa từng thấy ta với vẻ mặt hằn thù hằn đỏ nơi đáy mắt, y nấp trong bóng tối, im lặng không hiện thân, đến mức ta cũng không biết y đứng nơi nào.

“Tiểu cô nương kia khoa trương bên ngoàinhư thế, đã không ít lần ra oai phủ đầu chúng ta, có phải ta cũng nên tặng lại món quà đáp lễ không?"

"Ta nhớ tính tình của Ôn phó tướng nóng nảy, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Nữ nhi của ông ấy làm ra chuyện mất mặt như vậy, ông ấy không can thiệp sao?"

Một trận gió lướt qua, ngọn cây khẽ rung động, ta biết Liên Thành đã rời đi.

 

08

Tối hôm đó, dưới lời cảnh báo của mẫu thân hắn, Mạnh Diệp sinh lòng kiêng dè ta. Hắn sợ rằng tiểu cô nương mà hắn che giấu lộ diện, bị ta hãm hại, nên không dám đến Tây thành nữa. Nhưng tiểu cô nương kia lại không biết điều, hết lần này đến lần khác sai người đến gọi tới gọi lui.

Nhìn bộ dạng Mạnh Diệp thất thần, tâm trí không đặt ở đây, ngay cả bút viết cũng để lại vết mực nhòe trên giấy, ta buông bút nói:

"Nếu có việc, ngài cứ đi xử lý trước đi."

"Một lòng hai dạ như vậy, cuối cùng chỉ tổ mất cả đôi."

Hắn tái mặt, vội vàng thu lại tâm tư:

"Không đâu, ta đã dành hẳn một ngày để ở bên nàng."

Dẫu ngoài miệng là hắn nói vậy, chưa đầy nửa canh giờ sau, khi người hầu rụt rè đến báo, hắn đã mượn cớ có chuyện khẩn cấp cần ra ngoài, để lại nửa bản kinh thư viết cho con mà hắn còn chưa chép xong.

Nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời khỏi viện, ta không nhịn được nhắc nhở:

"Trời mưa đường trơn trượt, cẩn thận từng bước chân."

"Rốt cuộc cũng đến tuổi này rồi, làm việc thỏa đáng đã là không dễ dàng.”

“Nếu ngã một cú đau, e rằng mất hết tất cả!"

Bóng hắn khựng lại đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn bước đi kiên quyết.

Ta thu ánh mắt về, giọng nói lạnh lùng:

“Chỉ mong ngươi sẽ không vì tình yêu mà trở nên ngu xuẩn.”

09

Mạnh Diệp cuối cùng cũng không phạm phải điều ngu ngốc.

Tiểu cô nương của hắn bị chính chủ mẫu cùng tỷ muội trong phủ chặn lại giữa phố, ép quỳ xuống đất chịu trận tát liên tiếp. Gương mặt xinh đẹp như thế nhanh chóng trở nên biến dạng. Đám đông vây quanh tuôn ra những lời lẽ thô tục dơ bẩn, bỡn cợt tiểu cô nương không đáng giá một đồng. 

"Có mẹ nào thì có con nấy, đều là loại trèo lên giường người khác."

"Chỉ tiếc là không được may mắn như mẹ nàng, gặp được người rộng lượng như Ôn phu nhân, còn ban cho cái danh thiếp thất. Không giống nàng, chỉ làm ngoại thất mà cả ngày rêu rao khắp nơi."

"Nếu không phải tranh chấp cùng tiểu thư nhà Thượng Thư, ai mà biết trong viện xa hoa nhất Tây thành lại chứa một con yêu hồ làm ngoại thất như nàng ta."

"Ôn gia dù sao cũng là tướng môn, làm sao lại dạy dỗ ra loại người như thế này. Đặt ở hoàn cảnh gia đình bình dân cũng sẽ bị treo cổ thị chúng để giữ gìn gia phong rồi."

Thời điểm nàng ta lấy gông cùm xiềng xích nơi hậu việnkhóa chặt ta, hẳn không ngờ sẽ có ngày bản thân lại bị dao mổ thế tục cắt da lóc thịt.

Khi những cái tát, những lời sỉ nhục đã khiến nàng ta thương tích đầy mình, tóc tai bù xù, nước mắt lưng tròng, nàng hướng ánh mắt cầu cứu đầy bi thương về phía Mạnh Diệp giữa đám đông.

Mạnh Diệp siết chặt nắm tay, nhưng hắn không dám lấy tiền đồ và danh tiếng của Mạnh gia để làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thay vào đó, hắn cuống quýt gửi thư cầu cứu đến Thế tử Hoắc Lĩnh – kẻ ăn chơi trác táng của Hoắc đại nhân.

Những lời nhục mạ và cái tát rơi trên mặt nàng ta, lại khiến vành mắt của Mạnh Diệp đỏ lên. Đợi đến khi Hoắc đại nhân đến giải vây cho tiểu cô nương thì gương mặt vẫn luôn kiêu hãnh, dịu dàng của nàng ta đã trở nên tàn tạ đến biến dạng.

Mạnh Diệp lòng đau như cắt, đã sớm đợi trong tiểu viện cùng thầy thuốc. 

Ta ngồi ở phía trên trà lâu, một cái tát, hai cái tát, cứ thế đếm đến một trăm rồi lại tặng thêm hai mươi, mới thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Lão bà không có gì khác ngoài mưu kế thâm sâu cùng lòng dạ nhẫn tâm hơn hẳn. 

Gia phong của Ôn gia nghiêm khắc, cho nàng ta hai lựa chọn: treo cổ hoặc cắt đứt quan hệ.